Chương trước
Chương sau


Sao hôm nay mẹ lại đến?” Hạ Vũ Hào làm như không nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời nói của bà, thu tay lại rồi hỏi.
“Nấu chút canh muốn mang đến cho Thu Vân.” Triệu Phương Loan ra hiệu bảo người giúp việc múc canh ra, sau đó nhìn anh, có chút bất bình nói: “Sao con lại ở trong phòng bệnh của Thu Vân? Mẹ đã bảo con mấy ngày này đừng đến làm phiền Thu Vân mà
Hạ Vũ Hào liếc về phía Hướng Thu Vân và nói: “Đã qua thời kỳ nguy hiểm"
Hướng Thu Vân cau mày, nhưng không nói gì, thì xem như đã ngầm thừa nhận.
Nghe vậy Triệu Phương Loan cũng không tính toán chuyện Hạ Vũ Hào sẽ đến phòng bệnh của Hướng Thu Vân nữa.
“Cô Hướng, đây là canh bà chủ đã đích thân nấu cả đêm đó.
Cô nếm thử xem mùi vị thế nào.
Người giúp việc bưng đến một bát canh trước, mỉm cười đưa cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân đã lâu chưa có gì vào bụng nên cũng hơi đói.
Cô nói cảm ơn rồi cầm bát canh uống từng ngụm.
*Câu chủ.
Người giúp việc cầm lấy một cái bát khác đưa cho Hạ Vũ Hào,
Hạ Vũ Hào nằm ở trên giường không nhúc nhích, mà thật ra cũng không nhúc nhích được: “Tôi chưa muốn uống, đề đó trước đi.

“Ngồi dậy uống một chút đi.
Tốt cho sức khỏe.
Triệu
Phương Loan cầm lấy bát đưa cho anh và nói.
Hạ Vũ Hào mỉm cười, cảm giác nóng rát trong cổ họng đã giảm bớt, nhưng vẫn còn hơi đau: “Bây giờ con đang buồn nôn, không uống đầu.
Trước giờ anh không khi nào chối đây đẩy như vậy,
Triệu Phương Loan cảm thấy nghi ngờ.
Bà liếc anh một cái, sau đó đột nhiên vén quần áo anh lên.
“Vẫn còn thuốc mê nên không động đậy được đúng không” Bà nhìn vết thương trên bụng anh hỏi.
Nghe đến đây, động tác uống canh của Hướng Thu Vân chậm lại, ánh mắt trở nên u ám nhìn hai mẹ con họ.
Hạ Vũ Hào bình thản vâng dạ: “Mẹ kéo áo con xuống giùm đi.
Thế này hơi lạnh" “Bị thương sao vậy?” Triệu Phương Loan xem xong vết băng bó thì kéo quần áo anh lại sau đó cất tiếng hỏi.
Hạ Vũ Hào nói một hơi: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, qua một thời gian sẽ khỏi.
Mẹ đừng quá lo lắng
Thấy anh không chịu nói gì thêm, Triệu Phương Loan nhíu mày nhưng cũng không ép anh nữa.
Bà đứng dậy định đặt canh lên bàn, chợt nhìn thấy vết xanh tím trên cổ anh: “Trên cổ lại là chuyện gì nữa?"
Cái bát trên tay Hướng Thu Vân rung lên, nước súp bên trong suýt chút đã đổ xuống đất.
“Không sao.
Hạ Vũ Hào cau mày nhìn sang Hướng Thu Vân, khi thấy súp vẫn chưa bị đổ lên người cô, lông mày của anh ta mới giãn ra.
Người giúp việc nhìn sắc mặt Hướng Thu Vân tái nhợt nên hỏi: "Cô Hướng, sao bỗng dưng sắc mặt cô xấu vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?"
Triệu Phương Loan nghe vậy thì theo ánh mắt của người giúp việc nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân.
Bà quay lại nhìn vết bầm trên cổ của con trai mình rõ ràng là do tay phụ nữ.
“Không có gì.” Hướng Thu Vân liếm đôi mỗi đã khô khốc của mình.
Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Vậy cô uống thêm canh xương đi, rất bổ đẩy.
Thần sắc của cô có vẻ không tốt.
“Vâng, cảm ơn” Hướng Thu Vân biết Triệu Phương
Loan đang nhìn mình, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Cô không biết bác gái có đoán ra được sự thật chưa.
Cô có thể bóp chết Hạ Vũ Hào mà không thấy cắn rứt chút nào, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của bác gái.
Bác gái đối với cô rất tốt, cô hơi tham lam khi không muốn để bác gái biết những chuyện này.
“Hai đứa thường ngày cãi vã đánh nhau thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Phương Loan nhìn Hạ Vũ Hào và
Hướng Thu Vân với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Mỗi người chỉ được sống một lần, chết đi rồi thì không còn gì cả.
Bây giờ Hướng Thu Vân có thể khẳng định bác gái đã biết về việc cô siết cổ Hạ Vũ Hào.
Trên mặt cô không còn chút máu, hai tay nam chặt, hàng mi dày cong vút như cánh bướm khẽ run rẩy.
Bầu không khí chìm vào im lặng, dường như có một tảng đá lớn đè lên lưng cô, đè nặng đến mức cô không thể đứng dậy.
Người giúp việc không biết xảy ra chuyện gì nên cứ ngơ ngác, chỉ cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút kỳ lạ.
“Trước đây đều là lỗi do con.
Hạ Vũ Hào phá tan bầu không khí im lặng, trước mặt mẹ mình anh nhận hết tất cả trách nhiệm: “Là do con hại Thu Vân suýt chết mấy lần.
Sau này con sẽ không để xảy ra những chuyện thế này nữa.
Nghe đến đây, Triệu Phương Loan tạm thời gác lại chuyện không vui, kinh ngạc nói: "Hai đứa...!"Không có gì, chỉ là giải quyết xong một số hiểu lầm thôi" Hạ Vũ Hào nói: "Có một số chuyện có hối hận cũng đã vô ích.
Con chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp lại."
Triệu Phương Loan nhìn thoáng qua vết bầm trên cổ
Hạ Vũ Hào.
Bà im lặng, sau cùng mới hỏi Hướng Thu Vân "Hai đứa...!thật sự làm hòa rồi sao?"
Hướng Thu Vân lại liếm đôi môi khô rát, không biết nên trả lời như thế nào.
“Con đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Đâu thể nào chỉ một câu xin lỗi đã muốn Hướng Thu Vân tha thứ cho con được.
Hạ Vũ Hào trả lời bà: “Hiện tại xem như là con đơn phương làm hòa đã”.
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, chuyện gì cũng bảo vệ cho cô làm cho Hướng Thu Vân có chút chưa thể thích ứng, lại thấy thật nực cười.
Nếu hiểu lầm kia cả đời này cũng không thể hóa giải, có phải là anh sẽ mãi sỉ nhục và hành hạ cô như trước không? Triệu Phương Loan thở phào, cũng không hỏi thêm gì Hướng Thu Vân nữa: “Con nói xem ban đầu có hiểu làm Thu Vân chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi con bé cho rõ ràng, ít ra không khiến cho Thu Vân...!
Bà không nói tiếp, chỉ mơ hồ nhìn chân phải của Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân không tự nhiên mà rút chân lại.
Bất kể đó là ai, chỉ cần ánh mắt họ nhìn vào chân phải của cô cũng đều khiến cô đau lòng.
Triệu Phương Loan ở lại phòng bệnh thêm chút nữa thì trong nhà họ Hạ có việc gấp nên bà lại phải vội vàng trở về.
Trước khi đi, bà quay lại nhìn Hướng Thu Vân với nét mặt phức tạp, vừa thương hại, vừa khó xử, lại có chút thương xót nhưng không thể làm gì.
“Lúc nãy, cảm ơn anh” Sau khi cửa đóng lại, Hướng Thu Vân nói cảm ơn với Hạ Vũ Hào nhưng mặt không chút cảm xúc.
“Chuyện nhỏ này không cần cảm ơn” Sắc mặt Hạ Vũ
Hào có chút mệt mỏi: “Em là người phụ nữ của tôi.
Tôi đương nhiên bảo vệ em”
Hướng Thu Vân cau mày, câu em là người phụ nữ của tôi này thật phản cảm và kinh tởm.
Cô nặng nề khịt mũi, hỏi anh: "Anh định xử lý hôn ước giữa anh và Giang Hân Yên thế nào?" “Chúng tôi vẫn chưa đính hôn.” Hạ Vũ Hào thoáng nhíu mày rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Hướng Thu Vân cười nhạt: “Bây giờ chưa đính hôn, tức sau này vẫn muốn đính hôn đúng không?"
Hạ Vũ Hào mở miệng, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, lại mím môi không nói gì.
"Tôi sẽ không làm người tình của anh đâu." Hướng Thu Vân gắn từng chữ: "Cho dù anh đem anh tôi và chị dâu tôi ra uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi.
Tôi tuyệt đối không làm tình nhân của ai cả!" Hạ Vũ Hào nhìn vẻ mặt cô rất cương quyết: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này" “Không nỡ cắt đứt với Giang Hàn Yên à?" Hướng Thu
Vân chế nhạo.
Hạ Vũ Hào: “Không hề."
Chỉ hai từ, không giải thích gì thêm.
Không hiểu sao Hướng Thu Vân lại bật cười.
Cô không tin lời anh, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cô lại cầm bát canh lên uống từng ngụm.
“Tôi cũng đói nữa” Hạ Vũ Hào nhìn cô nói.
Hướng Thu Vân liếc anh một cái, sau đó đứng dậy lạnh lùng nói: "Tôi đi tìm một y tá đến đút cho anh ăn".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.