Nhậm Gia Hân đã giãy giụa hồi lâu mới vùng ra khỏi vòng tay của Chung Khánh Hiên. Cô ta lén lút liếc nhìn Hạ Vũ Hào vài cái rồi ghé sát đến bên tại Chung Khánh Hiên nói: “Thầy à, tôi muốn ở riêng với Hướng Thu Vân một lát, anh tìm cách dẫn tảng băng này ra ngoài đi!” Lúc đầu Chung Khánh Hiền giả vờ không nghe thấy nhưng về sau thực sự không thể chịu được cô ta nữa, chỉ đành nói với Hạ Vũ Hào: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra tiệm cà phê ngồi một lát nhé?” “Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả. Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta một cái, gọn gàng từ chối. “” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính vàng rồi cười nói: “Dù sao cũng ở trước mặt học trò của tôi, nể tình tôi cái đi!” Hạ Vũ Hào khế nhướng mày nhìn anh ta rồi lại nhìn Nhậm Gia Hân, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Hướng Thu Vân, dừng lại một hồi và hơi nhíu mày lại. Anh đứng dậy và nói: “Đi thôi” “Tại sao lần này lại dễ tính như vậy?” Chung Khánh Hiện có chút kinh ngạc khi anh đột nhiên đồng ý. Hạ Vũ Hào vốn đang đi ra ngoài thì dừng lại khi nghe thấy vậy, quay người lại nhìn Chung Khánh Hiên: “Hay là cậu năn nỉ tôi thêm lát nữa đi?" “Tôi sai, là tôi sai!” Chung Khánh Hiên vội xin lỗi: “Ngài người lớn có lòng bao dung lớn, đừng tính toán với tôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Hạ Vũ Hào khế ừm một tiếng, lại quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt loé lên, sau đó nhìn sang chỗ khác và rời đi cùng với Chung Khánh Hiền. “Phù.” Nhậm Gia Hân vội vàng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi vỗ ngực nói: “May thay sếp của tôi không phải tảng băng, nếu không thì tôi phải tổn thọ mất!” Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, khẽ nhếch miệng và không nói gì. Cô không đáp lời mà Nhậm Gia Hân cũng có thể nói tiếp không chút trở ngại: “Hướng Thu Vân, tại sao sắc mặt của cô lại khó coi như thế? Có phải còn thấy không khoe không? Có cần gọi bác sĩ không?” “Tôi không sao. Hướng Thu Vân xoa trán và hỏi: “Tại sao cô Nhậm lại đến đây?” “Cô đừng cứ gọi tôi cô Nhậm này cô Nhậm kia đi, xa lạ quá, gọi tôi là Gia Hân là được rồi!” Nhậm Gia Hân nhăn mặt nói. Hướng Thu Vân mím môi: “ ” Hình như họ cũng không quen thân lắm. “Tôi nghe nói cô nằm viện, lo lắng cho cô nên đến đây đấy!” Nhậm Gia Hân chớp mắt vài cái, lấy một chùm nho từ trong giỏ trái cây ra, cũng không thèm rửa mà chỉ dùng tay lau vài cái rồi bắt đầu ném vào miệng. Hướng Thu Vân nhìn cô ta, định nói vẫn nên rửa sạch mới ăn, trên đấy có thể còn sót lại thuốc trừ sâu, nhưng cuối cùng cô chỉ mở miệng ra không nói gì cả. “Cô cứ mãi nhìn tôi, có phải muốn ăn không?” Nhậm Gia Hân nhổ ra một ít vỏ nho rồi đưa những quả nho còn lại đến trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô ăn đi!” Hướng Thu Vân: “Không cần đâu, cám ơn. “Cô không cần phải khách sáo, đây vốn là cho cô mà!” Nhậm Gia Hân rất nhiệt tình nhét nửa chùm nho còn lại vào trong tay của Hướng Thu Vân: “Cô ăn đi, ngon lắm đẩy!” Hướng Thu Vân chậm rãi hải một quả nhỏ đưa lên miệng dưới ánh mắt mong đợi của cô ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng: “...Tôi chợt nhớ ra bác sĩ không cho tôi ăn đồ lạnh” “Vậy thì cô thực sự không may rồi!” Nhậm Gia Hân lại cầm lấy chùm nho, ném từng quả vào miệng và hạnh phúc đến nheo mắt lại: “Ngọt quá đi thôi!” Tâm trạng ban đầu của Hướng Thu Vân không tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc ngây thơ và nụ cười chân thành này của Nhậm Gia Hân, sự u ám trong lòng của cô cũng tan biến đi một phần. “À, đúng rồi!” Nhậm Gia Hân phụt phụt phụt nhổ vỏ nho và hạt nho vào trong thùng rác, mặt mày hưng phấn tiến đến trước mặt của Hướng Thu Vân, tám chuyện nói: “Cô có biết ông cụ Lâm không? Chính là nhà thư pháp nổi tiếng đó!” Hướng Thu Vân gật đầu, nghĩ rằng có thể sẽ được chia sẻ chuyện huyền thoại của ông cụ Lâm và Lâm Tuyết Nghi một lần nữa. “Chao ôi, ông ta sắp kết hôn với một người phụ nữ hai mươi tuổi đấy!” Nhậm Gia Hân phấn khích đến mặt mày đỏ bừng.
Hướng Thu Vân đã biết chuyện của ông cụ với Lâm Tuyết Nghi từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe thấy tin hai người sắp kết hôn. Cho dù ông cụ già lẩm cẩm, nhưng gia đình họ Giang và họ Lâm có thể đồng ý sao? Những lời tiếp theo của Nhậm Gia Hân đã giải đáp sự thắc mắc của cô: “Tôi nói cho cô biết này, ông cụ này cũng bảnh lắm đấy, con cháu của ông ta không đồng ý ông ta cưới Lâm Tuyết Nghi gì đó, cô đoán xem ông ta đã làm gì?” “Ông ta đã làm gì vậy?” Hướng Thu Vân phối hợp hỏi. Nhậm Gia Hân chậc chậc hai tiếng và vứt cành nho trong tay vào thùng rác, sau đó rút một tờ khăn giấy ra lau tay: “Không ngờ ông ta lại dùng chiêu tự tử để ép buộc những người nhỏ tuổi! Tình yêu như vậy đúng là xúc động lòng người mà!” Nét mặt của Hướng Thu Vân có chút kỳ lạ khi nghĩ đến cảnh tượng ông cụ Lâm tự tử vì tình. Sau đó lại nghĩ đến chuyện Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng sẽ mất mặt vì chuyện của ông cụ Lâm, bị người ta chỉ trỏ như một trò đùa thì cô khẽ cười một tiếng, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đây có được xem là quả báo của ông trời dành cho nhà họ Giang không? “Cô cười cái gì vậy?” Nhậm Gia Hân thấy vậy thì tò mò hỏi. Hình như cô ta đâu phải đang nói chuyện cười! Hướng Thu Vân mỉm cười, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều: “Gặp phải chuyện tốt. “Vậy thì đúng là đáng mừng” Nhậm Gia Hàn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên hơi hèn mọn cười vài tiếng rồi hỏi Hướng Thu Vân: “Một ông cụ hơn bảy mươi tuổi kết hôn với một người phụ nữ hai mươi tuổi mướt rượt, chắc chắn sẽ rất thú vị, cô có muốn đi không?" Nói đến cuối cùng, cô ta còn khế nhưởng mày. “Cô có cách để tôi vào sao?" Hướng Thu Vân nhìn cô ta và hỏi. Nhậm Gia Hân nhưởng cầm và hừm một tiếng: “Chuyện nhỏ thôi!” “Được thôi. Hướng Thu Vân nhếch miệng, trong mắt hiện ra ý cười: “Tôi cũng muốn đến chung vui” Tiện thể chiêm ngưỡng sắc mặt của gia đình họ Giang vào ngày hôm đó, có lẽ cô nên mang theo camera đế quay lại vẻ khó chịu của họ, để tiện cho việc thưởng thức vài lần mỗi ngày. Trong tiệm cà phê.
Mùi thơm của cà phê tràn ngập khắp nơi, cộng với tiếng nhạc nhẹ nhàng dịu êm, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Hạ Vũ Hào và Chung Khánh Hiện đã đến tiệm cà phê được một lát, nhưng vẫn luôn là người sau nói chuyện, còn người trước thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. “Có tâm sự à?” Chung Khánh Hiên đặt ly xuống, đầy gọng kính vàng và hỏi. Hạ Vũ Hào cúi đầu xuống khuấy nhẹ ly cà phê nhưng không uống. Ngay khi Chung Khánh Hiện tưởng anh sẽ không trả lời thì anh đột nhiên ừm một tiếng. “Lại thực sự có tâm sự sao?" Chung Khánh Hiện đầy ly ra và đặt hai tay lên bàn, tròng kính sáng lên: “Nói đi nào! Hạ Vũ Hào ngừng khuấy cà phê, chiếc thìa va vào chiếc ly phát ra tiếng vang giòn tan. Ngón tay của anh gõ nhẹ lên bàn vài cái, sau vài lần mấp máy môi thì sắc mặt không tự nhiên hỏi: “Cậu nghĩ...!cảm giác thích một người là như thế nào?” Chung Khánh Hiên chăm chú nhìn lấy anh, đôi mắt khế trợn tròn và há miệng ra, anh ta vô cùng ngạc nhiên trước, câu hỏi này. “...Xem như tôi chưa hỏi qua. Ngón tay của Hạ Vũ Hào gõ nhanh vài nhịp lên mặt bàn, sắc mặt của anh vẫn bình thường nhưng đôi tai lại có chút đỏ, sau khi nói xong thì anh đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Này, đừng ngại chứ Vũ Hào!” Chung Khánh Hiên cố nén nụ cười lại, đứng dậy kéo lấy anh, cuối cùng vẫn không thể nhịn được bật cười ha hả: “Tôi chỉ là không ngờ rằng cậu lại hỏi tôi một câu.” Dưới cái nhìn hung dữ của Hạ Vũ Hào, anh ta phải nuốt cái từ ‘buồn cười đã đến bên miệng xuống và đổi thành: “Một câu hỏi có tính triết học như vậy!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]