********** 
"Hình như cô ta nghĩ là anh Vũ Hào thích con nên muốn giết con. 
Con luôn coi cô ta là một người bạn tốt, con không biết tại sao cô ta lại làm như vậy." Giang Hân Yên khóc như hoa lê đải vũ, khiến người khác rủ lòng thương. 
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế, tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Giang Hân Yên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, ánh mắt u ám không rõ. 
Mẹ Giang tức giận đến mức suýt chút nữa là ngất đi: "Cái con...!con nhỏ Hướng Thu Vân này, làm mẹ còn coi cô ta như con gái, vậy mà cô ta thực sự làm ra chuyện điên rồi như vậy! Mẹ sẽ đi kiện cô ta, làm cho cô ta ngồi tù!" "Mẹ." Giang Hân Yên tóc kéo cánh tay bà ta, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, cô ta là bạn tốt của con, con..." 
Ba Giang đứng ở một bên, trầm ngâm nhìn con gái. 
Mẹ Giang hận không thể rèn thành thép, vừa đau lòng vừa tức giận ngắt lời cô ta: "Con có biết là con suýt chết không? Con có biết chân mình bị gãy, về sau không thể múa nữa không? Đã đến lúc này rồi mà con còn nói đỡ cho tên giết người đó!" 
Nghe đến đây, Giang Hân Yên sững sờ. 
Cô ta nhìn vào chân phải của mình, cố gắng cử động, lúc cô ta phát hiện ra chân phải của mình không thể cử động được chút nào, khẽ nhếch miệng, nước mắt cứ thế ào ào chảy xuống. 
Đáy mắt Giang Minh Thăng tràn đầy rối rắm cùng đau lòng, cau mày nói: "Trong này có phải có hiểu lầm gì không? Thu Vân ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-doc-luong-duyen/687562/chuong-110.html