“Tao làm có đúng hay không, cũng không đến lượt con khốn như mày nói!” Lâm Tuyết Nghi đau đến mặt mày nhăn nhó, vẫn cứng cổ mắng chửi: "Hướng Thu Vân, cái con khốn điểm thối ngàn người lên như mày, có tài cán thì giết chết tạo đi!”
Sức lực trên tay của Hướng Thu Vân mạnh lên, quay đầu nói với Chu Hồng: “Cây kéo của cô đâu? Mượn tôi dùng một lát.
“Hướng Thu Vân, cô bình tĩnh lại!” Ngay khi nghe thấy cái từ dao kéo đó thì Chu Hồng cũng đổ mồ hôi, hoàn toàn không dám trả lời, sợ ký túc xá của họ tối nay sẽ xảy ra án mạng.
Khi cô nói chuyện, Lâm Tuyết Nghi vẫn gào thét ở bên cạnh: “Không thể giết chết tạo, Hướng Thu Vân, mày chính là con điểm giống chó nuôi, cái con khốn cho chó lên!” “Miệng đã ăn phân rồi sao?” Hướng Thu Vân lấy chiếc khăn trói tay của Lâm Tuyết Nghi ra đằng sau.
Cô để mặc Lâm Tuyết Nghi chửi bởi các kiểu trên mặt đất, trong ánh mắt phức tạp gồm kinh hãi, hoảng sợ, không hiểu và cả lo lắng của Chu Hồng, đi tới bên giường của Lâm Tuyết Nghi, lấy một chiếc giày, nhét vào trong miệng của Lâm Tuyết Nghi
Trong ký túc xá thoảng chốc yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng vẫn có tiếng ư ư phát ra từ trong miệng của Lâm Tuyết Nghi.
Hướng Thu Vân đi vòng đến trước bàn của mình, mở ngăn kéo và lấy cây kéo ra, ngồi xổm trước mặt Lâm Tuyết Nghi.
Tiếng ư ư phát ra từ trong miệng của cô ta đã dừng lại, sự thù hận căm phẫn ở trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-doc-luong-duyen/687549/chuong-97.html