Hướng Thu Vân rụt chân vào trong váy, dùng vạt váy lễ phục che khuất hẳn chân trái của mình và khẽ “có” một tiếng.
“Vậy bác sĩ nói như thế nào?” Thím Thẩm ghé đến gần mặt cô, đôi mắt ngập tràn phấn khích: “Có phải còn có thể chữa được không? Cháu ngoại của thím là chuyên gia về phương diện này, bây giờ đang học chuyên sâu bên Mỹ.
Thím bảo thằng bé về đây xem cho cháu”
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hạ Vũ Hào; Hướng Thu Vân mím môi, không nói gì.
“Thím nói đến đây là cháu lại tức.
Hướng Quân bỗng dậm mạnh cây chổi trên xuống đất, cũng không buồn để ý sợi mì bắn tung toé lên chân: “Hạ Vũ Hào chính là một thằng tâm thần, biến thái, khốn nạn, nhát cáy.
Anh ta đánh gãy chân em gái cháu, nhưng lại không cho con bé đi chữa trị.”
Anh ta nhổ nước một ngụm nước bọt xuống đất, gương mặt tuấn tú tức giận đến đỏ bừng: “Mẹ chứ, ông đây chúc mày ra đường bị xe tông, tốt nhất biến thành một kẻ tàn phế còn cả đời không cương lên nổi, vừa gãy chân vừa gãy luôn đường con ch..." “Này này này này, thím cắt ngang một chút.
Thím Lưu giơ tay ý bảo tạm ngưng, nghiêm túc nói: “Thật ra thím cảm thấy tổng giám đốc Hạ đánh gãy chân Thu Vân lại là chuyện tốt.”
Bà ấy vừa dứt câu, Hướng Quân đã định giơ cây chổi bẩn thỉu ở trong tay lên, Lâm Quỳnh Chi hậm hực ngăn anh ta lại: “Anh...!anh nghe thím Lưu nói cho hết lời cũng chưa muộn”
Hướng Thu Vân không nói gì cũng không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-doc-luong-duyen/687544/chuong-92.html