Chương trước
Chương sau


“Hơn nữa, chị Lâm, chị sờ lương tâm mình mà ngẫm lại xem, vì đền bù cho sai lầm của Hướng Thu Vân, hai năm này chúng tôi đã nhường cho tập đoàn nhà họ Giang bao nhiêu lợi ích rồi? Tính thế nào thì cũng là nhà họ
Hướng chúng tôi bị thiệt thòi!” Nghe đến đây, Vu Tuệ Doanh nghĩ đến cuộc sống trong hai năm này, nước mắt rơi lã chã
Hướng Bách Tùng chỉ vào cổng: “Nhà họ Hướng chúng tôi đã làm nhiều việc như thế, chị còn không lĩnh tình, cảm thấy là nhà họ Giang các người bị uất ức, vậy được rồi, bây giờ chị với hai đứa nhỏ cút ra ngoài đi, từ đây hai nhà chúng ta cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa!”
Hai năm qua, ông ta nằm nhỏ làm thấp, mẹ Giang không ngờ rằng ông ta nói trở mặt là trở mặt, nhất thời ngây cả người, cả ngày không nói chuyện.
“Ba, ba cuối cùng cũng ra dáng đàn ông!” Cảm giác uất ức trong lòng Hướng Quân cuối cùng cũng giảm bớt mất phần, hơi hất cầm ra cửa, quát lên: “Có nghe hiểu tiếng người không? Bảo các người cút kìa!”
Mẹ Giang lấy lại tinh thần, tức giận đến đỏ cả mặt, lôi Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng đi.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.” Bà ta không dùng nhiều sức, Giang Hân Yên dễ dàng giữ bà ta lại.

Trên mặt Giang Minh Thắng là mưa rền gió giật, nhưng cũng không phản đối cách làm của em gái.
“Chú Hưởng, tôi cảm thấy nếu chủ thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Giang, thì sẽ không chờ đến bây giờ mới làm.
Cho nên cháu cả gan đoán, chủ nói nhiều như thế, kế ra đủ mọi chuyện trong ai năm nay, là để chúng cháu biết, hai năm này chủ cũng không dễ dàng, hi vọng chúng cháu có thể hiểu được." Giang Hân Yên dịu dàng nói.
Hưởng Bách Tùng nhận lấy thuốc mà Vu Tuệ Doanh đưa đến, ngửa đầu uống hết, không lên tiếng.
Hướng Quân vui vẻ, đùa giỡn nói: “Gái tâm cơ đúng là nghĩ nhiều thật! Nhưng mà xin lỗi, nhà họ Hướng chúng tôi lần này thật sự chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ với loại người không biết xấu hổ như các người!”
Lời này nói ra đúng là không dễ nghe, chân mày Giang Minh Thắng nhíu chặt, vừa muốn nói gì đó, đã bị Giang Hân Yên ngăn cản.
Cô ta liếc nhìn anh ta một cái, ra hiệu anh ta đừng nói chuyện, sau đó nói tiếp: “Chú Hướng, những lời mẹ cháu nói hôm nay quả thực có hơi quá đáng, cháu thay mẹ xin lỗi chú
Mẹ Giang không cảm thấy chuyện hôm nay là lỗi của mình, còn muốn nói gì đó nữa, bị Giang Hân Yên kéo lại: “Mẹ, chuyện còn lại giao cho Minh Thắng đi, mẹ đừng làm loạn nữa” “Mẹ kiếp, ai muốn nhận lời xin lỗi của cô?!” Vì chuyện của Hướng Thu Vân, Hướng Quân không có cảm tình gì với người nhà họ Giang: “Cút! Ngay lập tức cút đi với mẹ cô và Giang Minh Thắng đi, nhà chúng tôi không chào đoán loại súc sinh!”
Lông mày Giang Minh Thắng càng nhíu chặt hơn, đáy mắt hết sức u ám.
Giang Hân Yên cứ như không nghe thấy những lời anh ta nói, nhìn Hướng Bách Tùng, thái độ chân thành: “Hai nhà chúng ta có giao tình mấy chục năm, nếu thật sự vì chút chuyện nhỏ mà đoạn tuyệt, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao? Hơn nữa, chủ Hướng hẳn là cũng hiểu rõ, hai công ty giao lưu chặt chẽ, nếu thật sự muốn hủy bỏ hợp tác, chỉ sợ là sẽ tổn hại nặng nề.
“Vừa rồi chú cũng là tức giận, không lựa lời nói.
Hướng Bách Tùng cũng thuận theo bậc thang cô ta đưa mà leo xuống: “Nếu hôm nay cháu không ở đây, hôm nay hai nhà chúng ta mà đoạn tuyệt thật sự vì những lời nói nhảm của chú, vậy thì chú sai lầm lớn rồi.”
Hướng Quân khẽ nhếch miệng, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ, không hiểu tình thế lại đột nhiên chuyển biến.

“Chuyện này không trách chủ Hướng, thật sự là mẹ cháu tùy hứng.
Nghe nói chủ Hướng tặng mảnh đất ở thành phố Giang Hải cho anh Vũ Hào, vừa đúng lúc nhà chúng cháu cũng có một mảnh đất ở đó, muốn xây dựng một khu vui chơi, nhưng lại có chút vấn đề về tài chính, không biết chú có hứng thú muốn góp cổ phần không?” Giang Hân Yên cười nói.
Tập đoàn nhà họ Giang và tập đoàn nhà họ Hướng đã hợp tác nhiều năm, đối phương có vấn đề tài chính trong hạng mục khu vui chơi hay không, Hướng Bách Tùng biết rất rõ.
Dự án khu vui chơi ở thành phố Giang Hải của tập toàn nhà họ Giang có lợi tức đầu tư rất cao, tài chính cũng không có vấn đề, bây giờ Giang Hân Yên lại hỏi ông có hứng thú góp cổ phần hay không, rõ ràng là đang vì lấy lòng chuyện lúc nãy.
“Cháu đã nói như thế, chú mà còn không chấp nhận thì sẽ bị người ta nói là ức hiếp tiểu bối.” Hướng Bách Tùng thở dài: “Như thế này đi, cháu bảo người phụ trách dự án khu vui chơi ngài mai mười giờ sáng đến công ty tìm chú, lúc đó sẽ thảo loạn thật rõ những hạng mục liên quan, còn thiếu bao nhiêu chú sẽ nhanh chóng bổ sung
Giang Hân Yên cười cười: “Vậy thì cháu thay tập đoàn nhà họ Giang cảm ơn chủ Hướng” “Chuyện phải làm thôi, Hân Yên quá khách sáo rồi.”
Hướng Bách Tùng nói.
Mảnh vỡ bình hoa, gạt tàn, chén bát và đồ trang trí mà mẹ Giang ném đi còn đang nằm trên đất, nhưng những người trong cuộc lúc này lại vui vẻ hòa thuận.
Nhóm người hầu nhìn nhau, đều thay nhau dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
“Cậu chủ, món cà vạt này còn cần không?” Người hầu nhặt lên cà vạt ZIOZIA, cẩn thận hỏi.
“Cần cái quái gì!!!” Hướng Quân cầm lấy cà vạt, dùng sức giật giật, nhưng không giật đứt, dùng sức ném lên đất.
Dưới ánh mắt sợ hãi của người hầu, hai con ngươi đỏ ủng của anh ta nhìn Hướng Bách Tùng, từng chữ đều được gạt ra từ trong cổ họng: “Mẹ kiếp, đúng là chó không bỏ được tật đớp cứt, mẹ nó!”
Vẻ mặt Hướng Bách Tùng lúc xanh lúc đỏ, như bị đổ thuốc màu: “Mau xin lỗi bác Lâm và Hân Yên đi.” “Xin lỗi cái quái gì! Ông đây cho dù đớp cứt cũng không xin lỗi bọn họ!” Hướng Quân cởi áo vest, dùng sức hất lên đất đạp thêm mấy cái, sải bước đi về phía cổng.
Hướng Bách Tùng tức giận đến run rẩy cả người, chỉ vào bóng lưng của anh ta mà quát: "Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ như Hướng Thu Vân, đừng bao giờ về nhà họ Hướng nữa!” “Ông xin tôi về tôi cũng không về đâu, buồn nôn!” Hướng Quân không trở về, đầu cũng không quay lại.

Sự phẫn nộ đang tuần hoàn kêu gào trong máu anh ta sắp xé rách anh ta ra.
Ba người nhà họ Giang đang đứng gần cổng, anh ta níu xe lăn lại, lúc mẹ Giang và Giang Minh Thắng còn chưa phản ứng kịp, anh ta đã đá một cước vào xe lăn.
“Cậu cậu cậu!” Mẹ Giang tức giận đến mức cả nửa ngày đều chưa mắng ra, nhanh chóng đi về phía Giang Minh Thắng đang trượt vào trong phòng khách cùng với xe lăn: “Minh Thắng, mẹ đang đến đây, con đừng sợ!”
Hướng Quân đi đến trước mặt Giang Minh Thắng đang mang sắc mặt âm trầm, hai tay kéo cổ áo anh ta lại: “Trước kia đi theo sau lưng em gái tao như con chó xù cầu xin tình yêu, vừa xảy ra chuyện đã bỏ đá xuống giếng, mày thật đúng là một người theo đuổi tốt đấy!” “Chú ý lời nói của anh!” Giang Minh Thắng lạnh mặt đẩy Hướng Quân ra.
“Tao khinh vào!” Hướng Quân nhổ nước bọt lên đất, nhe răng cười: "Khuyên mày, sau này gặp ông đây thì nhớ đi đường vòng, nếu không ông đây gặp mày một lần thì đánh một lần!”
Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi nhà họ Hướng trong sự gầm rống tức giận của Hướng Bách Tùng.
Hướng Thu Vân không ngờ rằng Nhậm Gia Hân sẽ dẫn theo Chung Khánh Hiện đến bệnh viện thăm cô, nghiêm túc mà nói, tính đến bây giờ, cô và Nhậm Gia Hân cũng chỉ mới gặp nhau bốn lần, hai người cũng chỉ là người xa lạ.
“Mỗi cô nứt da cả rồi, ăn thanh long đi!” "Sắc mặt cô không tốt, là thân thể không thoải mái hay là đang lo lắng cho anh trai cô? Cô không cần lo lắng cho anh trai mình, sư phụ của tôi đã rút đơn kiện rồi, hì hì.
“Thanh long thế nào? Có phải là ngon lắm không? Lần sau tôi sẽ mua thêm cho cô!”
Nhậm Gia Hân líu lo như chú chim sẻ, không ai trả lời lại cô ta, cô ta cũng đều có thể tự nói tự trả lời cả ngày, nếu như Hướng Thu Vân và Chung Khánh Hiên nói với cô ta một câu thôi, cô ta cũng có thể diễn thuyết tiếp hơn mười phút..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.