"Biên bản cái gì, em nghe nhầm rồi! Cái đó, anh uống nhiều rượu quá rồi, đầu đau quá, ngủ thêm một lúc nữa đây, đừng gọi điện cho anh nhé!" Hướng Quân cười ngượng ngùng một tiếng, vội vã nói vài câu, không cho Hướng Thu Vân cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp cúp điện thoại. Hướng Thu Vân tiếp tục gọi, không ai nghe máy nữa. Cô mím mím môi, xuống giường đi giày, còn chưa thay quần áo bệnh nhân đã định ra ngoài. Anh trai làm việc bốc đồng không nghĩ đến hậu quả, không biết vừa nãy đã làm ra chuyện gì! "Cô muốn đi ra ngoài sao?" Chu Hồng đứng lên, chắn ở trước người của cô: "Chị dâu cô nói trông cô nghỉ ngơi thật tốt." Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày: "Tránh ra." "Trước đây chân của cô từng bị đánh gãy, bây giờ lại bị bỏng, nếu như nhiễm trùng gì gì đó làm cho hoại tử, chân hoàn toàn tàn phế thì thế nào?" Chu Hồng không biết chữa bệnh, cũng không biết bản thân nói linh tinh cái gì, hiện tại cô ấy chỉ muốn ngăn cản Hướng Thu Vân. Chân mày Hướng Thu Vân nhíu chặt hơn một chút: "Chân của tôi, tôi tự biết, tránh ra."
Dừng lại một lúc, cô nói thêm: "Cô không muốn làm mất lòng chị dâu tôi, có thể nói với chị ấy là tôi kiên quyết lao ra, chị ấy không phải loại người không phân rõ đúng sai." Chu Hồng nhìn vẻ mặt của cô, do dự một hồi, cuối cùng vẫn tránh ra: "Đây là tự cô nói đấy." Hướng Thu Vân không để ý ừ một tiếng, lách qua cô ấy chạy ra bên ngoài. "Hướng Thu Vân, cô chờ tôi một chút, tôi đi cùng với cô!" Chu Hồng hơi nghĩ ngợi một chút, nhanh chóng đuổi theo. Hướng Thu Vân không ngừng lại, chạy một mạch tới trước thang máy, ấn cả bốn thang máy, cúi đầu cau mày chờ ở giữa hai thang máy tốc độ không chênh nhau lắm. Tinh! Thang máy mở ra. Cô ngẩng đầu vừa định tiến vào, khi nhìn thấy người bên trong thang máy lại ngây ngẩn cả người. Ở trong thang máy, Hạ Vũ Hào mặc tây trang màu xám bạc đứng ở phía sau xe lăn, sang trọng, tuấn lãng, đang rũ mắt chuyên tâm nhìn vết thương trên mu bàn tay của Giang Hân Yên. Chu Hồng đứng ở bên cạnh Hướng Thu Vân, thấy vậy cũng sững sờ. "Tại sao cô lại chạy ra ngoài?" Ánh mắt Giang Hân Yên dừng lại trên đùi cô, lo lắng nói: "Chân của cô bị bỏng rồi, nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi thì tốt hơn." Hạ Vũ Hào nhấc mắt lên, ánh mắt dừng lại trên đùi một lúc, nhanh chóng dời đi. "Vết thương trên mu bàn tay của cô là do anh trai tôi làm sao?" Hướng Thu Vân liếm liếm bờ môi khô khốc, nhìn vết thương trên mu bàn tay Giang Hân Yên, hỏi. Lâu như vậy rồi mà anh trai vẫn còn ở cục cảnh sát, chắc chắn đã chọc tới phiền phức lớn, ngoại trừ trêu chọc Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên, cô thực sự không nghĩ ra lý do nào khác. Giang Hân Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ cay đắng: "Anh Hướng Quân nói đây là ăn miếng trả miếng. Anh ấy còn nói, nhất định là tôi cố ý đổ nước vào cô, tôi giải thích thế nào anh ấy cũng không tin." Ánh mắt Chu Hồng đảo qua lại, không biết nên nhìn chỗ nào. "Chẳng...!Cô muốn thế nào mới bỏ qua cho anh ấy?" Cổ Hướng Thu Vân chuyển động, cố gắng ép câu "chẳng lẽ không phải cố ý" xuống. Hạ Vũ Hào nhìn đùi Hướng Thu Vân vì băng vải xô mà phồng lên một mảng, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, mơ hồ có chút buồn bực. "Tôi đã bảo tự hoà giải mấy lần nhưng anh Hướng Quân nói tôi là...!con điếm tâm cơ, giả vờ, không chịu tiếp nhận ý tốt của tôi, tôi cũng thực sự không có biện pháp." Giang Hân Yên thở dài rất bất đắc dĩ. Nghe vậy, Chu Hồng vẫn luôn yên lặng không lên tiếng cau mày nói rằng: "Đấy là cậu Hướng không đúng, cô Giang đã nói không phải không so đo với anh ấy, anh ấy còn..." Cô ấy cân nhắc dùng từ một chút: "Còn mắng chửi người khác." Hướng Thu Vân mím chặt môi, nắm tay siết thật chặt. "Cô Giang, tay của cô đã bỏng thành thế này, nên sớm để bác sĩ xử lý một chút đi. Nếu như bởi vì chuyện này mà để lại sẹo thì cũng không tốt." Chu Hồng nhìn chằm chằm bọng nước trên mu bàn tay của Giang Hân Yên, nói. Giang Hân Yên cắn cắn môi, giữa hai lông mày toàn là buồn khổ: "Trái lại thì tôi không quá quan tâm có để lại sẹo gì đó hay không, chỉ là anh Hướng Quân hiểu lầm tôi, khiến trong lòng tôi rất khó chịu." Khóe môi Hạ Vũ Hào kéo lên một độ cong mỉa mai nhưng không nói câu nào. "Tôi sẽ giải thích cho anh trai tôi về chuyện cô "không cẩn thận" làm bỏng tôi, cô có thể tha thứ cho anh của tôi không?" Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, khom lưng uốn gối. "Đừng nói khách khí như vậy, vốn dĩ tôi không trách anh Hướng Quân, chỉ là khó chịu trong lòng mà thôi. Quen biết nhiều năm như vậy, giờ tôi mới biết được hình tượng của tôi ở trong lòng anh ấy kém như vậy." Giang Hân Yên thở dài. Hướng Thu Vân đè sự ghê tởm cuộn trào trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Anh tôi nói chuyện khó nghe, cô Giang thứ lỗi, thật ra anh ấy thường xuyên bảo tôi nên học tập theo cô." Anh trai luôn bảo cô dịu dàng một chút giống như Giang Hân Yên vậy, nói là như thế mới có người thích, có điều đó đã là chuyện của hai năm trước. "Nhưng mà tôi cũng rất vui, anh Hướng Quân ra mặt giúp cô, tình cảm của hai anh em cô vẫn tốt như ngày xưa." Giang Hân Yên lại cong môi, làm như thật lòng thấy vui cho cô: "Tôi cũng biết, chú Hướng miệng cứng lòng mềm, không nỡ để cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Hướng, cuối cùng tôi cũng coi như không cần áy náy như vậy."
"!" Con ngươi Hướng Thu Vân co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía Hạ Vũ Hào, cơ thể hơi run rẩy. Hai năm trước, nhà họ Hướng cắt đứt quan hệ với cô mới có thể bảo toàn bản thân. Giang Hân Yên nói như vậy, không biết có làm cho Hạ Vũ Hào suy nghĩ nhiều hay không. Hạ Vũ Hào nhếch môi, đáy mắt mơ hồ có vài phần châm biếm: "Suýt nữa đã quên chuyện mua hạt óc chó cho cô rồi, may mà hôm nay cô nhắc nhở tôi." "Em đã bảo người nhà mua, làm phiền anh Vũ Hào rồi." Giang Hân Yên cong cong khóe môi, dịu dàng nói. Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, nhìn không ra vui giận: "Cũng đúng, dựa theo mức sử dụng não của cô, chắc hẳn trước đây đã ăn không ít hạt óc chó bồi bổ não." Thân thể Giang Hân Yên hơi cứng lại, cười một tiếng, không lên tiếng nữa. Chu Hồng đứng ở bên cạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Cô ấy cứ cảm thấy bầu không khí hiện tại rất vi diệu, quan hệ giữa Tổng giám đốc Hạ và cô Giang cũng không tốt giống như trong lời kể. "Chủ tịch Hướng đã cắt đứt quan hệ với tôi, Hướng Thu Vân hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hạ Vũ Hào, dáng vẻ cực kỳ khép nép, trong giọng nói xen lẫn vài phần cầu xin: "Ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật của bác gái, ngài cũng tận mắt thấy rồi." Cô nuốt ngụm nước bọt, khó khăn nói: "Chủ tịch Hướng và bà Hướng chê tôi làm mất mặt, từ sau khi tôi ra tù, họ chưa từng gặp mặt tôi, nếu không tôi cũng không đến nỗi phải đến tiệc sinh nhật của bác gái mới có thể gặp bà Hướng một lần." Chu Hồng trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, trong mắt tràn đầy buồn bã. Nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ấy làm tư thế nắm tay tự cổ vũ cho mình, sau đó đi vào một thang máy khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]