“Cô Giang thật tốt bụng.” Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào cô ta, mỗi từ đều trong cổ họng thốt ra.
Chân tướng sự thật của hai năm trước thế nào thì không có ai biết rõ hơn cô và Hân Yên.
“Suy cho cùng trước đây cô cũng là bạn của tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm trách móc cô được chứ?"
Giang Hân Yên thở dài: “Nếu tôi thực sự đổ lỗi cho cô thì hai năm trước cô đã bị truy tố và không ra tù dễ dàng như vậy đâu.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn cô sao?” Cơn tức giận của Hướng Thu Vân sắp lao ra khỏi lồng ngực, chân mày và khóe mắt đều lộ ra vẻ chế nhạo.
Dễ dàng?
Cô ở trong ngục tù hai năm, mỗi ngày đều bị một nhóm người sỉ nhục, cô đã vài lần đứng giữa ranh giới sống và chết, vậy mà Giang Hân Yên nói dễ dàng?
“Giữa chúng ta thì không cần khách sáo như vậy đâu.”
Giang Hân Yên nắm lấy tay cô, lo lắng nói: “Nghe nói rằng cô vừa muốn tự tử đúng không? Cô có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi không sao, khiến cô thất vọng rồi.” Hướng Thu Vân dùng hết sức để rút tay ra, sau đó cô xoa xoa vào quần áo, cô ngại bẩn.
“Làm sao tôi có thể thất vọng chứ?” Giang Hân Yên cắn môi, tỏ ra chân thật và nói: “Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ rất áy náy.”
Hướng Thu Vân bị dáng vẻ dối trá của cô ta làm cho nôn ói, cô cúi đầu không nói gì nữa.
“Đã muộn rồi, đón xe cũng không tốt.
Như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-doc-luong-duyen/257808/chuong-32.html