Chương trước
Chương sau


"Cô ở đây sao không biết lên tiếng hả? Đột nhiên xuất hiện giật hết cả mình!" Dương Lan ngại ngùng cười cười, lôi kéo An Thi Kiều đang đỏ mặt đứng cạnh rời đi.
Sau khi chờ hai cô ta rời đi, Hướng Thu Vân cũng lê cái chân nặng như đổ chì đi tới bồn rửa tay.
Cô rửa mặt, lúc ngẩng đầu nhìn mình trong gương mới phát hiện ra đôi mắt cô đã đỏ lên từ lúc nào.
Cô run rẩy hít sâu một hơi, cắn môi ép tiếng nghẹn ngào trong cổ họng xuống, khom lưng rửa đi nước mắt trên mặt.
Hướng Thu Vân sửa soạn lại tâm trạng mới trở lại phòng tiệc, lúc này cô phát hiện ra bữa tiệc đã tan.
Cô đi ra khỏi nhà hàng tìm xe nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy chiếc Bentley kia...!Hạ Vũ Hào đã bỏ cô lại rồi.
"Tổng giám đốc Hướng, cứ quyết định như vậy đi.
Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký mang hợp đồng qua cho ông."
"Được! Tôi đã muốn hợp tác với ông từ lâu rồi, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội."

Nghe thấy giọng nói quen thuốc, Hướng Thu Vân nhìn về phía cửa nhà hàng, muốn bước lên mấy bước nhưng lại do dự không dám đi qua, chỉ kinh ngạc đứng đó nhìn Hướng Bách Tùng.
Nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt Hướng Bách Tùng vụt tắt, ông ta chỉ nhíu mày nhìn cô một cái rồi nhìn đi chỗ khác.
"Ba!" Hướng Thu Vân siết chặt tay, lấy hết can đảm đi tới: "Hạ Vũ Hào không có ở đây, ba đừng..." tránh con như vậy.
"Tổng giám đốc Phương, tôi có việc nên đi trước đây." Hướng Bách Tùng thẳng thắn ngắt lời của cô, mở cửa xe rồi leo lên xe đi.
Hướng Thu Vân ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chiếc xe biến mất trước mắt mình, cô ngơ ngác không biết phải làm sao còn lòng thì lạnh lẽo thấu xương.
Người đến xe đi, xa hoa trụy lạc.
Cách đó không xa còn có người đùa giỡn với nhau.
Ban đêm, thành phố rất náo nhiệt nhưng sự náo nhiệt này lại chẳng có liên quan gì đến cô.
Gió lạnh thổi tới, nước mắt trên khuôn mặt cô khô rồi lại ướt.
"Không ai cần tôi nữa rồi." Hướng Thu Vân nỉ non một tiếng, cô liếm cánh môi khô khốc của mình, bước thẳng tới dòng xe cộ trên đường.
Đùng!
Trong khoảnh khắc chiếc xe tiến đến sát Hướng Thu Vân thì có một chiếc Ferrari màu trắng vọt tới đâm vào chiếc xe màu đen một cái đùng.
Sau khi va chạm, hai chiếc xe không dừng lại ngay lập tức, thay vào đó chúng quay vòng và đâm vào vành đai xanh bên cạnh.
Đùng! Đùng!
Tiếng phanh gấp hàng loạt khiến giao thông trên đoạn đường này trở nên hỗn loạn.
Hướng Thu Vân mở mắt, đèn xe chớp nháy trước mắt làm cô khó mở mắt ra được, cô sợ hãi đứng trong hiện trường tai nạn xe, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông loạng choạng bước xuống chiếc Ferrari, hốt hoảng chạy về phía cô.
Đến khi người đó đến gần cô mới nhìn thấy rõ đây là anh trai của cô với cái đầu đầy máu.
"Thu Vân, em có bị sao không?" Hướng Quân giữ chặt hai vai của cô, lo lắng nhìn khắp người cô: "Em..."
"Cô muốn tự sát cũng không biết đi nơi khác à?" Chủ xe ô tô màu đen ôm lấy cái đầu chảy máu của anh ta bước xuống xe, tức giận ngắt lời Hướng Quân: "Còn anh nữa, anh có biết lái xe không thế? Dám chạy xe từ đường bên kia đụng qua đây, anh cũng hay ghê đó, anh mua bằng à?"
"Đừng có lòng vòng quanh co nữa.

Nói đi, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh! Ba trăm triệu đủ không?" Hướng Quân thẳng tay ký một tờ chi phiếu, nóng nảy ném cho chủ nhân chiếc xe màu đen.
Người đàn ông cầm chi phiếu trong tay, tức giận đến nổi mặt đỏ cả lên: "Đây không phải là chuyện tiền nong, lần này tôi bị thương còn nhẹ, nếu như xảy ra án mạng thì sao? Mấy đồng tiền thối tha này của anh có thể mua mạng của tôi về không?"
"Xin lỗi, là lỗi của tôi.
Anh trai tôi lo lắng cho tôi nên mới làm như vậy, vô cùng xin lỗi." Hướng Thu Vân cúi người chín mươi độ, vô cùng áy náy đi theo xin lỗi người ta, cô nhớ lại tình cảnh lúc nãy mà sợ hãi.
Nếu như anh trai xảy ra chuyện mà cô bình yên vô sự...
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, trái tim cô dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt đè ép cô thở không nổi.
"Em xin lỗi anh ta làm gì?" Hướng Quân nhíu mày rồi kí thêm một tờ chi phiếu nữa: "Tiền ít quá chứ gì?"
Người đàn ông liếc nhìn con số trên chi phiếu rồi nuốt một ngụm nước miếng sau đó im lặng.
Sau khi cảnh sát giao thông chạy đến, biết được hai bên đã âm thầm hòa giải, họ đã phê bình với cả hai bên rồi phạt tiền, sau đó kéo hai chiếc xe bị hư hỏng nặng đi.
Hướng Thu Vân lo lắng liếc nhìn vết thương trên đầu Hướng Thu Vân, cô lôi kéo anh đến bệnh viện.
Nghe lời bác sĩ nói anh ấy suýt chút nữa là bị thương đến chỗ nguy hiểm, có thể sẽ bị mất mạng, cô mím chặt môi, nước mắt không kìm được mà tuôn như suối.
"Em đừng nghe bác sĩ nói mò, bọn họ thích nói cho to tát ra để thu thêm tiền ấy mà!" Thấy cô khóc, Hướng Quân đau lòng muốn chết, anh hung hăng trợn mắt liếc nhìn bác sĩ.
"..." Bác sĩ không thèm so đo với anh ta: "Miệng vết thương của anh tương đối sâu cho nên phải nằm viện."
"Không được!" Hướng Quân đứng lên, không quan tâm đến sự sốt ruột và bực bội của bác sĩ, anh ta trực tiếp lôi Hướng Thu Vân đi ra khỏi bệnh viện.
Anh mà nằm viện thì ba mẹ sẽ hỏi chuyện gì xảy ra, cuối cùng lại trách đến Thu Vân.
Ban đêm trời lạnh, anh cởi áo khoác trên người ra khoác lên vai cô: "Bây giờ đừng cởi ra, coi anh là người ngoài anh sẽ giận đấy!"
"Anh trai!" Hướng Thu Vân cúi đầu nhỏ giọng hét lên, cô dừng bước lại: "Vết thương của anh sâu lắm, anh nên nằm viện đi!"
"Sao em cứ "chuyện bé xé ra to" giống mấy tên lang băm kia thế? Anh đã nói không cần là không cần!"
Hướng Thu Vân bước đến trước mặt cô, ngửi một cái, vẻ mặt thay đổi: "Ai cho em uống rượu? Em không biết tình trạng cơ thể mình là như thế nào à?"
"Chỉ là uống có một chút, không sao đâu anh." Đôi mắt Hướng Thu Vân lóe lên rồi nhỏ giọng nói.
"Nói nhảm!" Mùi rượu trên người nặng như vậy đâu chỉ là uống một chút, Hướng Quân nhíu máy hỏi:
"Đau dạ dày không?"

Dạ dày Hướng Thu Vân thực sự đau không cách nào chịu nổi, cô hơi do dự một chút rồi gật đầu.
"Đệt!" Hướng Quân mắng một tiếng, thấy vẻ mặt cô tái nhợt, anh ôm ngang cô lên quay trở lại bệnh viện.
Bệnh dạ dày của cô rất nặng, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, khuôn mặt bực bội mắng cô coi thường sức khỏe, sau đó kê cho cô mấy chai thuốc rồi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, hai anh em đều chẳng ai nói gì.
Một lát sau, Hướng Thu Vân tâm trạng rối bời hỏi: "Anh, sao ban nãy...!sao anh lại muốn đụng xe?"
Nếu lỡ như xui chút nữa thì anh sẽ mất mạng rồi.
"Nếu anh không dùng xe đâm vào chiếc xe kia, chẳng lẽ bảo anh trơ mắt nhìn em bị xe tông chết?"
Nhớ lại cảnh lúc nãy, Hướng Quân cảm thấy thật sợ hãi.
Hướng Thu Vân cúi đầu, trong lòng đau xót.
Cô biết anh cô thương cô nhưng mà cô không ngờ sống chết trước mắt, người đầu tiên anh trai nghĩ đến lại là cô.
"Thu Vân." Hướng Quân giữ chặt bả vai của cô, nhớ lại cảnh cô nhắm mắt muốn chết, giọng nói anh trầm xuống:
"Coi như em sống vì anh đi, em đừng chết được không?"
Hướng Thu Vân cúi đầu, tóc mái lởm chởm trên khuôn mặt cô che giấu đi chán nản và đau khổ ở trong đáy mắt cô.
"Em cố gắng chịu khó một thời gian nữa, nhịn nhục một thời gian nữa thôi được không?"
Đôi mắt Hướng Quân mang theo sự khẩn cầu: "Anh biết anh vô dụng đấu không lại Hạ Vũ Hào, anh đã bắt đầu vào công ty học tập rồi.
Em tin tưởng anh, qua một thời gian nữa anh nhất định cứu em từ trong tay Hạ Vũ Hào ra!"
"Anh!" Hướng Thu Vân ngẩng đầu, giọng nói rất nhỏ: "Nhưng em mệt quá rồi, em mệt không thể chịu nổi nữa rồi.".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.