Nhưng nghĩ đến nhà họ Hướng...
Hít một hơi thật sâu, cô lại cúi đầu xuống, rồi từ từ quỳ xuống.
Bùm.
Ngay cả Tống Như đều sửng sốt trước màn quỳ gối này, Hạ Vũ Hào đứng sau lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Ngài Giang, mong anh tha thứ cho tôi...”
Còn chưa kịp nói xong, một ly rượu mạnh đã đổ lên người cô: “Hướng Thu Vân! Hai năm rồi, vì một thằng đàn ông mà cô vẫn hèn hạ như vậy.”
Hướng Thu Vân sửng sốt, đợi đến khi định thần lại và lau rượu trên mặt, Giang Minh Thắng đã rời đi.
Anh ấy có lẽ đã rất thất vọng về mình.
Hạ Vũ Hào đối với một màn này không một chút động tâm, đi đến dừng lại trước mặt cô:
“Khách đã không tha thứ cho cô, vậy thì cứ quỳ đi.” Nói xong, anh nhấc chân rời đi.
“Hạ Vũ Hào...” Phía sau, Hướng Thu Vân gọi anh ta lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh thích Giang Hân Yên nhiều như vậy sao?”
Thích đến mức còn oán hận cô hơn cả anh trai ruột của Giang Hân Yên.
“Cô nói gì?” Anh dừng lại, liếc mắt xuống nhìn cô.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã trôi hết rồi.
Mặt cô lúc này một mảng đen một mảng trắng trông rất buồn cười, nhưng trên mặt cô lại hiện lên vẻ tuyệt vọng:
“Hạ Vũ Hào, tôi thật sự hối hận rồi.
Khi đó nếu biết người anh thích là cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ tâm tư gì với anh.
Lúc trước thích anh là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời này của tôi.”
Lần này anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-doc-luong-duyen/257783/chuong-7.html