Rồi Thanh Nhã lại òa khóc ầm ĩ,ôm chầm lấy Ninh Khải.
"Th-Thanh Nhã,em bị sao thế?"-Ninh Khải xoa xoa lưng Thanh Nhã.
"Em thật sự thích thầy mà!!Tại sao thầy không cho em cơ hội chứ!!"-Thanh Nhã gào lên.
"Thanh Nhã...."
Ninh Khải xoa xoa đầu Thanh Nhã.
"Thanh Nhã ngoan,đừng khóc nữa"-Ninh Khải vỗ vỗ lưng cô.
"E-em sợ lắm,*hức*"
"Em sợ gì thế?"-Ninh Khải thắc mắc.
"Cô-cô gái tên B-Băng Nghi đó-"
"Hả...?"
"Cô ấy sẽ cướp thầy đi mất,huhuhuhu!!"
Thanh Nhã khóc nức nở,ôm chặt Ninh Khải.
"Em đừng khóc nữa"
Ninh Khải dịu dàng nói.
"Thầy sẽ đợi em lớn,được chứ?"
Nghe Ninh Khải nói thế,Thanh Nhã ngừng khóc,ngẩn mặt lên nhìn anh.
"Th-thật ạ!?"
Ninh Khải gật nhẹ,mỉm cười nhìn Thanh Nhã.Cô nằm xuống giường rồi thiếp đi.Ninh Khải cũng yên tâm bước xuống lầu.
"Con bé sao rồi con!?"-Mẹ của Thanh Nhã lo lắng hỏi.
"Ổn rồi ạ"-Ninh Khải đáp lời.
"Thế thì may quá!"-Bác Tri thở phào.
Sau đó thì bác Tri và Ninh Khải cũng ra về.Tối hôm đó,Ninh Khải đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ làm bữa tối,anh ngước nhìn bầu trời trong xanh cùng muôn ngàn vì sao tỏa sáng lấp lánh,Ninh Khải thở dài.
"Lời hứa đó....."
Ninh Khải lắc đầu rồi đi về.Lúc này,Thanh Nhã cũng tỉnh dậy.Nhớ tới lời hứa của Ninh Khải,Thanh Nhã bất chợt mỉm cười sung sướng.Cô ra ngoài dạo phố,ánh đèn đường chiếu qua những nơi cô đi,bỗng 1 hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
"Dĩnh Vu Thiên!?"-Thanh Nhã thốt lên.
"Chào em,tối vui vẻ nhé!"-Vu Thiên mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-ong-chu-hon-minh-10-tuoi/2875140/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.