Ninh Khải tức tốc chạy xe qua bệnh viện ở trung tâm thành phố.Tới phòng bệnh,Ninh Khải lo lắng hỏi Băng Nghi:
"Em có đau ở đâu không!?"
Gương mặt xanh xao,hốc hác của Băng Nghi nhìn anh đáp:
"Em hơi mệt 1 chút ạ..."
Ninh Khải bưng bát cháo để lên bàn.
"Cháo còn ấm,em ăn mau kẻo nguội"
Băng Nghi vui vẻ ăn.Ăn xong,cô và anh ngồi nói chuyện với nhau.
"Cô bé học sinh của anh...thân với anh nhỉ?"-Băng Nghi hỏi.
"Ừm,con bé rất đáng yêu!"-Ninh Khải đáp.
Băng Nghi như nghẹn lại,im lặng 1 lúc cô bỗng ôm chầm lấy anh.
"B-Băng Nghi...!?"-Ninh Khải bất ngờ.
Lúc này,Thanh Nhã cũng vào bệnh viện thăm người thân.Đi ngang phòng của 2 người và vô tình thấy được cảnh đó.Cô như đứng chết trân ở đó,đứng nép qua 1 bên cửa để nhìn.Ninh Khải buông tay Băng Nghi ra,nói:
"Chúng ta đã dừng lại rồi,anh không muốn Thanh Nhã phải buồn.Anh mong em hiểu cho"
Nghe tới đây,tim Thanh Nhã đập thình thịch.Mặt đỏ ửng lên vì ngại.
Băng Nghi nghe thế thì nghiến chặt răng,tay báu chặt vào ga giường bệnh,đay nghiến nói:
"Chỉ cần con bé ngu ngốc ấy biến mất là được phải không?!!"
Ninh Khải nghe thế thì đập tay xuống bàn.
"Em nói cái gì thế hả!?Coi lại cách ăn nói của em đi!"
Ninh Khải nói xong thì đi ra cửa,đụng phải Thanh Nhã đang đứng ở ngoài.
"Bé con?Em đứng ngoài này làm gì thế?"-Ninh Khải cúi mặt xuống nhìn Thanh Nhã.
Thanh Nhã mặt vẫn còn ửng hồng,miệng lắp bắp chẳng nói thành lời.
"E-em...em...e-..."
Ninh Khải hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-ong-chu-hon-minh-10-tuoi/2875124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.