Điện thoại im lặng 1 phút…5 phút…
Hồ Loạn trùm chăn kín người, chắc là người đã ngủ rồi…
Sáng hôm sau, Trịnh Thế Bân đọc được tin nhắn, lúc đầu còn tưởng là mình bị hoa mắt rồi chứ. Hồ Loạn đối với chuyện tình cảm luôn rất ngốc nghếch, không biết hôm qua ăn phải cái gì mà lại gửi được tin nhắn này. Mà ăn gì cũng được, dù sao bây giờ anh cũng cảm thấy rất vui.
9 giờ sáng, Hồ Loạn đang trên đường đến tổ kịch, lúc nhận được điện thoại vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, “Alô.”
“Tối qua lúc em nhắn tin thì anh ngủ mất rồi.” Trịnh Thế Bân hơi cười.
Hồ Loạn sửng sốt, giả bộ hồ đồ bảo, “Tin gì cơ? Sao em không biết.” Cậu xoa xoa mũi, thật ngại quá.
“Bạn học nhỏ, em có biết thế này là chơi xấu không hả?”
Hồ Loạn nhìn Tiểu Chu ngồi trước mắt, tỏ vẻ không có gì, đáp lời, “Em rút lại được không?” Bất tri bất giác thấy thật ngượng ngùng, kịch bản trong tay một chữ cũng không vào đầu, chỉ chuyên tâm nghe điện thoại.
“Tin nhắn đã gửi được hơn 10 tiếng rồi, em thử rút lại xem.” Trịnh Thế Bân hạ gióng.
Nghe không ra cảm xúc trong giọng nói. Hồ Loạn cảm thấy người kiêu ngạo như ảnh đế hẳn là sẽ không vì chuyện này mà tức giận.
“Tối qua tự nhiên em không ngủ được…” Hồ Loạn xoắn xuýt, hồi lâu mới không tự nhiên nói ra một câu.
Tiểu Chu tròn mắt liếc liếc, hai tai vểnh lên hòng nghe lén. Đang nói chuyện với người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172231/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.