Hai người tách nhau đi ra. Trịnh Thế Bân đi xe riêng tới, nói cho cậu biết biển số xe rồi an vị ngồi yên trong xe chờ. Đang ngồi đợi thì điện thoại vang lê. “Chị à.”
“Tối nay về nhà ăn cơm nhé. Bố bảo dì Lưu làm một đống đồ ăn đây này.”
“Tối nay ấy ạ?” Anh nhìn người đang đi về phía xe mình, gõ gõ ngón tay lên tay tay lái, “Được, nhưng em sẽ về hơi muộn đấy.”
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ trong xe. Hồ Loạn vừa mới vào xe đã run hết cả người, “Em vừa mới nhớ ra trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn lắm. anh dừng ở chỗ siêu thị một chút nhé, em muốn mua một ít đồ.” Cậu tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt ửng đỏ.
Mặc tây trang mà đi siêu thị nhất định sẽ bị người ta chú ý. Hồ Loạn nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn là quyết định về nhà thay quần áo trước. Cậu tìm ra trong tủ một bộ quần áo, ảnh đế cũng là miễn cưỡng mới mặc vừa. Vì cỡ M và cỡ L rất khác nhau.
Quần áo ở nhà của cậu hoàn toàn không phải kiểu dáng Trịnh Thế Bân hay mặc. Hồ Loạn nhìn anh mặc như thế cũng không quen. Bất luận là ở trên tivi hay ở trong các buổi phỏng vấn, Trịnh Thế Bân luôn mặc quần áo rất nghiêm túc. Cậu chỉ có thể quy hết lí do cho chuyện cách biệt tuổi tác giữa hai người.
Trịnh Thế Bân không biết cậu nghĩ gì, chỉ thấy cậu đăm chiêu nhìn mình, sau đó lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172220/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.