Hồ Loạn im lặng một hồi, động động cánh tay muốn nhắc ảnh đế về cái tay đang giữ người cậu thật chặt, “Anh Trịnh?”
Trịnh Thế Bân bấy giờ mới nhận thấy mình có chút thất lễ. Lúc buông ra thì phát hiện đằng sau có một y tá hình như đã nhận ra mình là ai, anh bèn vội kéo thấp mũ xuống rồi bước lên, vừa đi vừa hỏi, “Đã có chỗ nghỉ ngơi chưa?”
Hồ Loạn lắc đầu, “Em vẫn chưa kịp đặt phòng.”
“Về cùng tôi luôn đi.”
“Dạ?” Hồ Loạn có chút căng thẳng, che miệng ho khù khụ.
Sao cứ có cảm giác như phụ huynh đang dẫn con về nhà ấy nhở…
Trịnh Thế Bân dẫn cậu đi đăng ký số khám, “Ngày mai cùng nhau quay lại Cát An.” Đẩy người vào phòng khám xong, anh đứng ở cửa nói tiếp, “Cơ thể chính là vốn liếng cơ bản.”
Chẳng lẽ cậu vốn luôn có bộ dáng ngốc nghếch như thế này? Sống được đến bây giờ quả là một kỳ tích.
Hồ Loạn không dám làm càn nữa, thầm than một tiếng rồi ngồi yên để bác sĩ khám, cuối cùng cậu phải truyền hai chai nước và uống một đống thuốc.
Trịnh Thế Bân nhận mệnh chăm sóc cho Hồ Loạn đang bị bệnh. Lúc đứng dậy thay túi truyền và đưa thuốc cho cậu uống, tự anh cũng không rõ là mình vô tình hay cố ý mà ngón tay lại sượt nhẹ qua lòng bàn tay cậu, sau đó tâm trạng cảm thấy rất ngứa ngáy.
Hồ Loạn cúi đầu uống thuốc, trong lòng thầm cầu nguyện thuốc mau mau phát huy tác dụng đi, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172184/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.