Hồ Loạn diễn được nửa tháng, đạo diễn Tiêu tựa hồ càng lúc càng vừa lòng với cậu. Mọi người ở trường quay đều nhìn ra được đạo diễn rất thích Hồ Loạn.
Hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của Hồ Loạn. Đạo diễn Tiêu tỏ ý tiếc nuối vỗ vai cậu, “Biết thế ngay từ đầu tôi đã cho cậu vào vai diễn chính phái rồi.”
Tiền lương quay phim gần một tháng rất nhiều. Hồ Loạn lau máu giả đang dính trên miệng, tiện tay thu dọn đồ đạc. Được đạo diễn vừa mắt, cậu cũng không tỏ vẻ đắc chí, “Nếu sau này đạo diễn Tiêu thiếu diễn viên thì có thể gọi cháu.”
Cậu lấy danh thiếp ra đưa cho Tiêu Hà. Đối phương là một đạo diễn nổi tiếng, nếu là trước kia có thể sẽ không nhận danh thiếp của cậu, nhưng bây giờ cũng chưa chắc.
Trong thời gian quay phim, Tiêu Hà quan sát Hồ Loạn rất kỹ. Cậu nhóc kì ba (*) này, ai trêu cũng chỉ cười một tiếng, hay đứng ở một góc tập đọc lời thoại ít ỏi của mình thật nhiều lần, không tìm người diễn tập cùng mà tự mình suy nghĩ, cũng rất biết lựa lời mà nói, tóm lại là một cậu nhóc ngoan ngoãn, “Sau này nếu có hợp tác, tôi sẽ cho cậu một vai diễn tốt hơn một chút.”
(*) “Kì ba” ý chỉ đóa hoa xinh đẹp mà kỳ lạ, từ này thường dùng để nói người có tướng mạo xuất chúng.
Hồ Loạn cúi đầu cười mỉm, vươn tay ra, “Cảm ơn đạo diễn Tiêu.”
Tiêu Hà đang nắm bím tóc, thấy vậy liền đưa tay ra bắt tay với cậu. Máu giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172163/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.