Tiếng còi vang lên inh ỏi.
Không kịp nữa rồi!
Bác sĩ, ca cấp cứu tai nạn giao thông khẩn cấp!
“ Cô mau đưa bệnh nhân vào phòng ngay ! “
Chiếc xe đc người y tá nhanh chóng đẩy vào hết ngõ rẽ này đến ngõ rẽ khác cuối cùng dừng lại trước tấm biển “ cấp cứu “.
Mùi thuốc sát trùng lẳng lặng ở khắp mọi nơi,cuối cùng xộc vào mũi tôi. Khó chịu quá! Thật sự rất khó chịu.
“ Chúng ta không thể phẫu thuật khi chưa có sự cho phép của người nhà bệnh nhân “
“ Y tá hiện giờ ko có cách nào liên hệ với người nhà bệnh nhân, trực tiếp làm ngay! “
“ Nhưng thưa bác sĩ...”
Đầu óc tôi choáng váng đến mức gây ảo tưởng. Mấy người kia đang cãi nhau gì vậy? Tại sao họ lại đeo khẩu trang giống những con người mặc áo trắng trong bệnh viện đáng sợ?
Mí mắt tôi nặng trĩu, cố gượng mở ra nhưng bị chiếc đèn rọi thẳng vào mặt ngăn cản.
“ Cháu tỉnh rồi à, sẽ nhanh qua thôi “
Người đứng bên trái tôi nói. Cô ta đeo khẩu trang trắng,ánh mắt vô cảm nhìn tôi như thể đang nói một mình.
“ Mau tiêm thuốc mê cho bệnh nhân “
Không. Tôi không tiêm thuốc đâu. Trên đời này tôi sợ nhất là kim tiêm, tại sao bọn họ lại muốn tiêm thuốc cho tôi. Không đời nào, không!!
Tôi gắng gượng tránh mũi tiêm nhưng bị rất nhiều người giữ chặt. Cuối cùng một cảm giác nhói đau truyền vào cơ thể tôi
Đau quá!
Tôi từ từ nhắm mắt, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đen.
Tất cả đều toàn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-trai-dat-sau-tham-trong-tim/69471/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.