Cố Vãn Thâm từ sau lần đến nhà Ngôn gia liền lúc nào cũng trầm mặc. Anh luôn cảm thấy khó chịu vô cùng, thường hay nổi nóng vô cớ. Khê Vĩ đến những lúc anh nổi nóng đều sợ hãi lủi đi. Khê Vĩ không biết vì sao anh lại như vậy, nhưng y cho rằng 80-90% là do Bạch Hàn Vĩ. Thế nhưng chẳng phải hành động mang tặng cậu cho Ngôn gia là để chứng minh anh yêu y sao?
Khê Vĩ băn khoăn bê ly nước đến thư phòng, thở hắt một chút, cố điều chỉnh nhịp thở, sau đó liền đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc lá nồng nặc làm y cau mày. Đợi không khí loãng ra đôi chút, y mới bước vào.
"Thâm, anh uống chút nước đi" Khê Vĩ nhu thuận đặt ly nước lên trước mặt anh, sau đó an phận ngồi đối diện.
Cố Vãn Thâm hai tay chống đầu, một bộ dạng mệt mỏi không thôi. Nghe đến tiếng của Khê Vĩ liền từ từ ngẩng đầu, sau đó dựa ra lưng ghế nhìn y.
"Em... Có chuyện gì à?"
"Không... Em chỉ lo cho anh. Hơn 3 tháng nay, anh thật lạ. Công ty có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có gì. Tôi chỉ suy nghĩ, em đừng lo" Cố Vãn Thâm phất tay.
"Em rất lo, anh tối ngủ không đủ, tinh thần lại căng thẳng như vậy, em làm sao không lo được?"
"Tôi không sao. Tôi tự lo bản thân mình được. Em vì sao không ngủ? Đã trễ rồi."
Khê Vĩ đang định lên tiếng, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Cố Vãn Thâm liếc qua màn hình điện thoại liền cầm lên, hướng Khê Vĩ nói :"Em về ngủ đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650433/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.