Bạch Hàn Vĩ sau khi trốn thoát khỏi biệt thự liền chạy trối chết trên con đường tối tăm. Đến tận khi ra đường lớn cậu mới chợt nhớ ra mình sẽ đi đâu. Cậu không có nơi chân chính gọi là nhà, không biết đường. 25 năm, cậu còn không nhận diện được bản thân đang sống ở đâu. Khi phát hiện ra mẹ đã qua đời, ý niệm duy nhất là chạy thoát, là tự do, nhưng tự do đã có, hiện giờ cậu đi đâu đây? Cậu không nói được, thân thể thương tổn, sẽ thế nào để sống sót?
Bạch Hàn Vĩ không dám đi ngoài đường lớn, chỉ men theo những hẻm nhỏ mà đi. Bắt một chiếc xe bus, Bạch Hàn Vĩ rời khỏi thành phố. Ngay khi rời khỏi thành phố, cậu xuống xe cứ thế đi tiếp. Suốt một đêm vì lo lắng mà bỏ chạy, cậu như rệu rã đi. Nhìn mặt trời đã sáng hẳn, cậu mới biết mình thế mà phi thường đi hơn 6 tiếng. Dừng lại trước tiệm cafe, Bạch Hàn Vĩ có chút ngập ngừng. Chính là cậu rất đói a...
"Này cậu trai, làm gì vậy?"
Bạch Hàn Vĩ nghe đến thanh âm phía sau lưng liền giật bắn. Như mèo nhỏ bị kinh hách thối lui vào tường, tay xoắn xuýt xoa vào nhau.
"Này, tôi nói cậu đấy" Người trước mặt tiến về phía cậu một chút.
Bạch Hàn Vĩ hoảng sợ khua chân múa tay làm thủ ngữ.
[Tôi xin lỗi. Tôi vào đây làm việc được không]
Làm xong cậu mới phát giác bản thân mình thật ngốc, đâu phải ai cũng không thể nói như cậu thì sao hiểu được a. Bối rối thu tay về, Bạch Hàn Vĩ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/258596/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.