Cố Vãn Thâm nét mặt âm trầm mang Bạch Hàn Vĩ từ trong xe kéo ra, lôi vào biệt thự. Anh liền không nói hai lời quăng cậu xuống tầng hầm lạnh lẽo, ẩm mốc. Dùng xích sắt rỉ sét khóa chặt tứ chi của cậu lại, sai người đổ đầy nước lạnh vào bể thủy tinh cao 2m mới mua. Tiếp đến dùng ròng rọc móc vào chốt khóa trên dây xích tay kéo lên cao rồi thả vào trong bể nước lạnh băng cho đến khi chỉ còn nhô đầu và phần cổ lên khỏi nước mới cố định lại ròng rọc.
Nhìn Bạch Hàn Vĩ môi tím tái, mặt nhợt nhạt cùng thống khổ do hàn khí, Cố Vãn Thâm vẫn chưa bớt lửa giận. Anh giận chính là Tề Lăng tự tiện định đoạt, tiết lộ cái chết của Vũ Chân Trân cho Bạch Hàn Vĩ. Không, anh không cho phép Bạch Hàn Vĩ rời xa khỏi anh. Anh phải trói chặt Bạch Hàn Vĩ lại, làm cho cậu biết, trên thế giới này, ngoài Cố Vãn Thâm anh ra, cậu không còn ai yêu thương cậu nữa. Sống trên đời, cậu cũng chỉ là phế vật. Từ từ tước đoạt lấy tất cả; tôn nghiêm, thân thể, đầu óc, tâm trí, linh hồn. Làm cho cậu chỉ còn là một thân thể tàn phế tùy Cố Vãn Thâm định đoạt. Có như vậy thì Bạch Hàn Vĩ mới không rời xa và phản bội anh.
"Bạch Hàn Vĩ, đây là những gì cậu xứng đáng đạt được. Đừng trách tôi! Là do cậu cả thôi, phế vật" Cố Vãn Thâm tàn khốc buông lời trước khi xoay người rời khỏi gian hầm tối tăm, lạnh lẽo.
Bạch Hàn Vĩ tâm đau như cắt, thần trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/258591/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.