"Dạ dày bị tổn thương dẫn đến xuất huyết" Bác sĩ Hứa lấy từ trong cặp tài liệu ra giấy điều trị, không quên liếc nhìn Cố Vãn Thâm "Em ấy vốn có bệnh dạ dày, cậu chê em ấy bệnh chưa đủ nặng sao?".
Cố Vãn Thâm trầm mặc ngồi bên bệ cửa sổ hút thuốc. Trước sau đều một bộ thản nhiên làm Hứa Du không khỏi tức giận.
"5 năm rồi. Cậu rốt cuộc định đày đoạ em ấy bao lâu nữa? Tôi nói, em ấy sớm muộn gì cũng sẽ chết" Hứa Du nâng cao giọng, tiếp đến lại buông tiếng thở dài, lại nhìn đến thân thể gầy gò nằm lọt thỏm giữa giường. Hắn nhớ đến cách đây hơn 7 năm, mọi chuyện cũng không rơi vào bế tắc bây giờ. Thời ấy, còn rất vui vẻ mà. Haizzz, đứa ngốc, cậu cũng chỉ muốn cho bản thân có một chút hạnh phúc thôi mà. Thật tiếc rằng Cố Vãn Thâm sẽ chẳng bao giờ tìm hiểu về điều đó. Với Cố Vãn Thâm, hình ảnh cậu tay cầm dao, dưới chân là thi thể phụ thân anh là thứ rõ ràng không cần hoài nghi. Mà chính anh, cũng chưa từng điều tra rõ ràng sự việc.
Cố Vãn Thâm xoay đầu nhìn Hứa Du một chút, cười lạnh "Xót?".
"Cậu nhìn xem, tiểu Bạch có còn như trước nữa không? Gầy như vậy, khắp nơi, trong ngoài đều kín vết thương. Ngay cả... Ngay cả bộ phận sinh dục c....cũng... Haizzz, cậu bị hận thù làm mờ mắt rồi".
"Hừ. Y xứng đáng" Cố Vãn Thâm hướng đến giường bệnh bước đến sau đó nhẹ ngồi bên cạnh Bạch Hàn Vĩ, đưa tay xốc chăn lên "Có ham muốn không? Tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/258583/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.