Chưa đầy năm phút cô đã thay đồ xong, anh đã đứng chờ sẵn cả hai cùng nhau xuống bàn ăn . Anh để cô ngồi sát bên cạnh rồi liên tục gắp cho cô, nhưng càng ăn cô càng thấy nó giống như sáp vậy không thể nào nhai nối được. Anh cũng không nói gì vẫn kiên nhẫn nhìn cô ăn từng miếng.
Bữa ăn kết thúc cũng đã gần tám giờ tối, cô trở về phòng đầy mệt mỏi, còn anh thì sau khi dặn dò bà Hòa vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi .
Cô từ lúc trở về phòng đến giờ như người không có linh hồn cứ nằm một chỗ ánh mặt xa xăm vô định bây giờ có khóc cũng khóc không nối , có làm gì cũng vô lực .
Mười giờ bà Hòà mang lên cho cô một ly sữa nóng khi mở cửa vào nhìn cô bà cảm giác như cô đã từ bỏ hy vọng sống, thấy cô như vậy bà chỉ thở dài lắc đầu rồi rời đi .
Sáng hôm sau bà Hòà nấu cho cô ít cháo, định mang lên cho cô dùng ở phòng thì cô đã xuống bếp .
" Không cần đâu ạ , cháu dùng ở phòng ăn là được " Tuyết Vy gượng cười nói với bà Hoà .
"Cô có cần thêm gì không ạ , chút nữa tôi đi mua cho cô tiểu thư ?" bà Hoà vừa dọn dẹp vừa hỏi cô .
"Không cần đâu ạ , cháu có thể tự đi được ạ " cô thờ ơ đáp .
Chiếc điện thoại của cô cùng hư mất rồi giờ cô chẳng khác nào người tự kỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-dau-don/3711980/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.