Sau khi khóc đã đời, Nhật Hạ quẹt mắt, tiếp tục ghi âm những câu nói hỉ nộ ái ố: 
- "Em hận anh...em yêu anh...em nhớ anh...." 
Cành cây bỗng lắc lư, lá cây rơi bay tá lả. Từ trên cao, Minh Duy phóng xuống, ngồi xổm trước mắt Nhật Hạ, nhoẻn miệng cười: 
- Nhớ anh thì ôm anh đi, anh cho phép. 
Nhật Hạ ngước nhìn Minh Duy, môi trề ra "hứ" anh. Cô đứng lên, vừa phủi phủi lá trên người vừa nói: 
- Em không ôm khỉ. Anh dành phép của anh cho người khác đi nha. 
Nói xong, Nhật Hạ cất mp3 vô ba lô quay vô trường. Trong ánh chiều tà, mình Minh Duy đứng trông theo bóng lưng của Nhật Hạ, trên gương mặt điển trai tắt hẳn nụ cười, ánh mắt ánh lên tia buồn man mác. Hai tay đút túi quần, anh lững thững bước phía sau Nhật Hạ. 
"Có đôi khi em không trông thấy nổi buồn của anh, nhưng bi thương của em lại hằn sâu vào mắt anh, bén rễ nảy mầm trong tim anh mỗi ngày một nhiều thêm. Anh nghĩ rằng anh nên bắt đầu bằng việc em nhớ thương người ấy. Anh bỗng cảm thấy sợ hãi 2 chữ nổi buồn vì dạo này em không cười nữa, dù là trêu chọc anh. Anh chỉ lặng thầm dõi theo em, biết em đang đau khổ. Nên anh tự nén lại tổn thương của mình, chỉ mong được san sẻ cùng em. Nhưng khóc cùng em không được, anh lấy quyền gì lau lệ cho em đây. Còn chẳng biết mình đúng hay sai khi đơn phương yêu em, cố chấp theo nổi sầu mà không thể buông bỏ. Anh sẽ làm mọi giá để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-cua-tinh-yeu/184913/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.