Huy Phong chở Huyền Sương về nhà, không khí yên ắng đến ngột ngạt. Anh vứt áo khoác trên ghế sofa, ngồi bắt chéo chân chữ ngũ. Gương mặt bình thản không lộ rõ vui buồn, một tay gác lên lưng ghế, tay còn lại nhịp nhịp trên đùi. Huyền Sương vẫn đứng trước mặt anh, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt. Anh nhìn thái độ của vợ, thở hắt ra, nhàn nhạt mở miệng:
- Tôi là gì của em? Huyền Sương!
- Anh là chồng em.
- Tốt! Tôi có nghèo đến nổi để vợ phải đi ăn trộm?
- Không!không phải như anh nghĩ, tất cả là hiểu lầm.
- Nếu đã là hiểu lầm, vì sao em không giải thích, lại chọn cách trốn tránh?
- Em....em xin lỗi!
- Huyền Sương! Nhìn tôi! Đến khi nào em mới thôi dùng thái độ này với chồng em hả?
- Emmmm.....em xin lỗi....hic....hic...
Huyền Sương run rẫy, cúi gằm mặt. Cô yêu anh thật, và cũng là vợ hợp pháp của anh, nhưng sao cứ đứng trước anh, cô luôn khép nép sợ sệt, dù anh chưa bao giờ quát nạt hay vũ phu với cô. Huy Phong nhìn vợ, anh thật sự không vui, không phải vì tin tức trên báo, mà vì thái độ nhu nhược của cô. Với tính cách này, ra đời sẽ chỉ để người khác tổn thương. Huy Phong thở hắt ra, khom người tới trước, hai tay đan vào nhau đặt trên gối:
- Em rất sợ tôi? Vì Sao?
- Không....không phải. Em không sợ anh. Chỉ vì em biết em sai nên....
- Em sai? Hồi nãy vừa nói mình không sai kia mà?
- À...cái đó em không sai, siêu thị hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-cua-tinh-yeu/184903/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.