Thật không ngờ, tôi lại có cơ hội diện kiến loại chuyện mất trí nhớ máu chó —— ngày mùng 1 tháng 4, sau khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, thậm chí quên luôn tên của bản thân. Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì có một bóng người lao ra, là một đứa bé hơn 10 tuổi.“Anh tỉnh rồi!” Nó trông khá mừng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh, phối hợp với mái tóc hơi xoăn, ừm, trị số nhan sắc rất cao, có lẽ giống với mẹ nó?
“Con trai?” Tôi thử gọi. Cậu bé co rút khóe miệng: “Ai là con trai anh! Bản thân anh cũng chỉ mới hơn 20, lẽ nào anh còn chưa chào đời đã phọt em ra rồi à?” Câu nói đó làm tôi suy ngẫm ròng rã nửa phút, giày vò người quá đi. May mà khả năng tư duy logic của tôi không tệ lắm, mà cũng không phải kiểu người xét nét tính toán, nên tôi không sửa lại cái logic sai lầm “đàn ông sinh con” của cậu bé. Tôi nhíu mày hỏi: “Ai u, bé con, ý của em là em lớn hơn anh?”
“Đúng vậy.” Nó không chút do dự, thuần thục đắp chăn lên cho tôi, săn sóc hỏi, “Có đói bụng không, muốn ăn gì không?” Thật là lớn hơn tôi sao?? Nhìn dáng dấp này của nó, khoảng 1m50 nhỉ, còn là gương mặt trẻ con cấp hai nữa, chẳng lẽ… chẳng lẽ là… kiểu mặt trẻ con, rối loạn dậy thì?