Đi ra khỏi bệnh viện, Doanh Chính cản một chiếc taxi mang theo con mình quay về khách sạn lúc trước, dù sao hành lý của bọn họ cùng một ít tài liệu đều ở đó, cũng không thể gấp gáp mà đến thẳng sân bay.
Trở lại phòng khách sạn đã lâu không gặp, Phục Tô giày cũng chưa cởi đã trực tiếp nhào lên giường lăn a lăn. Giường phòng bệnh VIP có tốt thì vẫn là giường bệnh, ngủ thế nào cũng cứ kém thoải mái hơn so với giường khách sạn mấy sao.
“Ân…hừ hừ…Ân…” Đá rơi giầy, Phục Tô nằm trên giường ôm chăn lông đắt tiền rên rỉ liêu nhân lại còn uốn thắt lưng đến là thỏa thích, phảng phất như uốn thắt lưng là một chuyện hạnh phúc đến cực điểm, hoàn toàn không biết tiếng rên của cậu đã làm người có ý đồ nào đó nghe mà suýt nữa lại lập tức hóa thân thành chiến sĩ anh dũng xách củ cải lên đường chiến đấu.
Doanh Chính xoay vặn bả vai, cởi áo khoác ném lên giường mình, đi đến tủ lạnh lấy một lon bia bắt đầu uống ừng ực, nỗ lực dập tắt ngọn lửa đang đồng thời dấy lên trong tâm lý cũng như sinh lý của mình: “Uống không?”
“Coca.” Nhếch nhếch miệng đấm đấm cái thắt lưng bởi vì vừa rồi lúc uốn động tác quá lớn mà vặn vẹo, Phục Tô ngồi dậy trên giường:“Không có đồ nhắm uống bia chả có vị gì.” Vừa nói vừa khập khiễng đi vào wc.
“Nghèo mà đòi hỏi.” Doanh Chính nói thầm.
“Rồi sao? Ta chính là nghèo mà đòi hỏi đó. Hừ, gạt tình cảm của ta, vô sỉ!” Thấy Doanh Chính cư nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581726/chuong-102.html