Đã đọc qua một lượng lớn đam mỹ tiểu thuyết, Phù Tô phát hiện các cố sự trong đó đều có một tình tiết tương đồng, đó là mỗi lần tiểu công muốn thưởng cho tiểu thụ thì đều là lên giường, mà muốn nghiêm phạt tiểu thụ thì lên giường cũng là một hạng hình phạt ắt không thể thiếu.
Duy có bất đồng chính là, tiểu thụ trong điềm văn sau khi bị nghiêm phạt tối đa chỉ nằm trên giường một hai ngày, mỗi ngày lại có ăn ngon hầu hạ rất là tiêu diêu.
Còn tiểu thụ trong ngược văn nếu phải chịu nghiêm phạt kiểu như vậy thì sẽ rất đáng sợ, một thân thương tích đầy mình, huyết nhục lâm ly còn chưa tính là bắt đầu, còn có kẻ quá đáng trực tiếp chơi luân hí (ngang rape),đãi ngộ tiểu thụ phải chịu cũng không cứ một chữ ‘thảm’ là có thể hình dung
Phù Tô nghĩ giữa hắn với Doanh Chính cha có thể tính là thuộc phạm vi điềm văn, mặc dù không cần lo lắng đến chuyện trình diễn một màn cực kỳ tàn ác, thế nhưng hắn cũng không muốn hoa hoa bé nhỏ của mình đau nhức cần nằm trên giường nghỉ ngơi, thống khổ nhất chính là còn không thể tiện tiện.
Bất quá cũng may hiện tại là ban ngày ban mặt, bọn họ lại thân ở trong xe ngựa, xung quanh thường xuyên có người đi qua, bên trong phàm có một chút gió thổi cỏ lay ngoài kia đều có thể phát hiện.
Bởi vậy bịt miệng không cho lên tiếng sau đó này nọ kia là không thể nào, trừ khi ngươi có thể bảo chứng mặc người ở trong xe vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581711/chuong-87.html