Kinh Kha dâng đầu Phàn Ô Kỳ, còn Tần Vũ Dương dâng hộp đựng địa đồ, theo thứ tự tiến vào. Đến bệ, Tần Vũ Dương chấn sợ biến sắc, quần thần thấy
lạ, Kinh Kha quay đầu cười, tiến lên tạ rồi nói: “Bỉ nhân người man di phương
Bắc, chưa từng được trông thấy thiên tử cho nên kinh sợ, xin Đại vương dung thứ, để cho bỉ nhân có thể hoàn thành phận sự của một sứ thần.” Tần vương bảo Kha: “Đưa lên, dâng địa đồ trong tay Vũ Dương.”
Kha lấy địa đồ dâng lên, mở đồ ra, mở hết đồ thấy chủy thủ, tay trái nắm tay áo Tần vương, còn tay phải cầm chủy thủ đâm tới. Đao chưa đến người, Tần vương thất kinh vùng đứng dậy, làm đứt tay áo. Muốn rút kiếm, kiếm dài, chỉ có thể nắm bao kiếm. Vì quá khẩn cấp, kiếm lại cứng chắc cho nên không thể rút được.
Kinh Kha đuổi theo Tần vương, Tần vương chạy tránh quanh cột, quần thần luống cuống, mọi chuyện ngoài ý muốn, ai nấy mất hết dáng vẻ bình thường. Mà theo Tần pháp, quần thần ở trên điện không được mang theo một tấc binh khí, các lang trung được mang binh khí đều đứng xếp hàng dưới điện, không có chiếu chỉ không được lên. Bấy giờ đang lúc gấp, không kịp triệu binh đứng dưới, cho nên Kinh Kha vẫn đuổi Tần vương, mà bên kia không có gì chỉ biết lấy tay vật lộn đọ sức.
Lúc bấy giờ, thị y Hạ Vô Thư lấy túi thuốc của hắn ném Kinh Kha, Tần vương vẫn chạy quanh cột vô cùng hoảng loạn không biết làm gì. Tả hữu kêu lên: “Vương đeo kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581654/chuong-30.html