Cuộc đi săn vốn được quyết định vào đầu xuân bởi vì chuyện Cơ Uyển mà lần lữa kéo dài, thẳng đến sắp hết mùa hè tiết trời trở mát mới cử hành. Mà mấy tháng này Phù Tô cũng không nhàn rỗi, học được cưỡi ngựa rồi lại phải nhận lấy sự bức bách của Doanh Chính ép hắn học bắn tên.
Mỗi lần kéo cung là tay Phù Tô đau suốt non nửa tháng, những ngày này hắn ngay cả khí lực bưng bát cơm cũng không có. Cả thân lẫn tâm đều bị “ngược đãi” Phù Tô trong lúc rảnh rỗi vì không thể vung hai tay trêu chọc bốn phía mỗi ngày đều căm tức người nào đó hại hắn đến nông nỗi này, mượn đó làm cho người ta sinh lòng áy náy, từ đó mà đối đãi với hắn rất tốt.
Tiếp nhận vải lau chân từ trong tay cung nga Doanh Chính tự mình lau khô đôi chân nhỏ rồi mặc áo ngủ cho nhi tử: “Cánh tay còn đau không?” Tần vương bệ hạ nghiễm nhiên trở thành “nhị thập tứ hiếu cha” tiếp tục “hầu hạ” nhi tử, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho nó, cầm dược cao thái y dâng nâng cánh tay Phù Tô xoa nhẹ.
“Ta tàn phế mất! Ôi…nhẹ một chút, đây là cánh tay của thân nhi tử ngươi, không phải cành cây!”
Nghe Phù Tô hô đau Doanh Chính lập tức giảm lực xuống, chú ý cẩn thận xoa bóp: “Tô nhi, vì sao cha cảm thấy ngươi so với nữ tử còn thích được chiều chuộng hơn vậy? Trưởng công chúa Thiện Huệ học bắn tên cũng không giống như ngươi, nhìn xem, cái này của ngươi cũng là cánh tay nam nhân sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581651/chuong-27.html