Đến chạng vạng bốn người tới ngoại ô Osaka.
"Tả chân nhân, Hắc Thạch sơn ở đâu?" Lâm Tùng ngạc nhiên nhìn thành phố bên dưới ngọn núi, thành phố này rất lớn, nhìn không thấy bờ.
"Không biết, nghĩ cách tìm cái bản đồ đi." Tả Đăng Phong đáp.
"Tả chân nhân, không cần tìm bản đồ." Đại Đầu cau mày lắc đầu.
Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, thấy Đại Đầu chỉ vào phía đông bắc nối dài của dãy núi, "Hạn Bạt ở hướng Đông Bắc, cách đây 300 dặm, tôi thấy được hơi thở của nó."
"Cậu chắc chắn?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chắc chắn, khí tức rất yếu ớt, hẳn là dưới đất." Đại Đầu gật đầu.
"Thù chân nhân, Quan Khí Thuật có thể nhìn thấy khí tức Thi Hống không?" Lâm Tùng xen mồm hỏi.
"Trong cơ thể Thi Hống âm dương đã cân đối, khí tức chẳng khác gì con người, Quan Khí Thuật không nhìn ra được." Đại Đầu lắc đầu.
"Dẫn đường." Tả Đăng Phong nói vớii Đại Đầu, bốn người tu vi tinh thâm, linh khí dồi dào, bay suốt mấy trăm dặm mà không hề thấy mệt, nếu đi bây giờ đến tối là tới nơi.
Đại Đầu gật đầu đi trước, sau nửa canh giờ Đại Đầu dừng lại, địa hình phía trước khá là kỳ quái, là một chỗ trũng chừng hai mươi dặm ở trong dãy núi, bề mặt rất bằng phẳng, cỏ dại rậm rạp, bụi gai khắp nơi, ở giữa có một ngọn núi, chính xác là một gò đất, diện tích gò đất chừng bốn, năm dặm, cao hơn ba mươi trượng, trên gò đất có một kiến trúc cũ kỹ, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/2847794/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.