🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kỷ Toa nghe vậy nhìn Tả Đăng Phong một cái, không nói gì thêm.

Máy bay bắt đầu cất cánh, vì muốn giải trừ tâm tình khẩn trương nên Tả Đăng Phong hỏi Kỷ Toa:

- Bao giờ thì mới tới Hồ Nam.

- Tầm 3 tiếng.

Kỷ Toa trả lời.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu.

- Anh đi Hồ Nam làm gì?

Kỷ Toa vẫn không kiềm chế được tính tò mò trong lòng.

- Giúp Đỗ Thu Đình cưới Ngọc Phật.

Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, giờ phút này trong lòng Tả Đăng Phong có cảm giác thất lạc, dù sao Ngọc Phật cũng có ý với hắn, bất quá ý chí của hắn rất kiên định, đối với chính mình cũng rất tàn nhẫn, hắn không cho phép bản thân phản bội Vu Tâm Ngữ, nhưng mà hắn cũng hi vọng Ngọc Phật có một chỗ tốt, Trương Hoằng Chính khẳng định là không phải rồi.

- Tại sao anh phải giúp hắn?

Kỷ Toa lại hỏi.

- Đỗ Thu Đình từng từng giúp tôi, Ngọc Phật cũng từng giúp tôi.

Tả Đăng Phong nói xong nhắm hai mắt lại, giờ phút này trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh, hắn bị Thiên Thần bắt được một đường áp giải bắc thượng, tốn thời gian mười một ngày. Dựa theo lẽ thương hẳn là Kim Châm cùng Ngọc Phật phải nhận tin tức rồi, nhưng mà 2 người cũng không xuất hiện, đổi là người nào trong lòng cũng có khúc mắc. Đối với chuyện này Tả Đăng Phong cho rằng ban đầu 2 người không nhận được tin tức, sau đó nhận được tin tức nhưng mà có chỗ cố kỵ nào đó cho nên không đến cứu viện.

Kỷ Toa là một nữ nhân thức thời, mắt thấy Tả Đăng Phong nhắm mắt cho nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Qua một lát, Tả Đăng Phong thở dài. Mỗi người đều muốn kéo dài huyết mạch của mình, muốn vậy phải có thê tử, Tả Đăng Phong từng vô số lần ảo tượng con của mình với Vũ Tâm Ngữ sẽ có có dạng gì, nhưng mà hắn rất rõ cái đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, cuộc đời của hắn rất khó mà lưu lại con nối dõi rồi.

- Nếu tánh mạng của cô chỉ còn 1 năm 2 tháng thì cô sẽ làm gì?

Tả Đăng Phong hỏi Kỷ Toa, trong lòng trầm trọng.

kinh ngạc, nàng không rõ vì sao Tả Đăng Phong lại đột nhiên hỏi ra vấn dề thương cảm như vậy:

- Tôi sẽ trở về làm bạn với cha mẹ.

- Nếu cha mẹ của cô mất rồi.

Tả Đăng Phong lại hỏi.

Lời ấy của Tả Đăng Phong càng làm Kỷ Toa kinh ngạc bởi vì nàng nghe được Tả Đăng Phong cũng không phải đặt câu hỏi lung tung mà có ý gì đó, rất có khả năng chính là bản thân của Tả Đăng Phong.

- Tôi sẽ ở chung một chỗ với người mình yêu.

Kỷ Toa ôn nhu mở miệng.

- Nếu người trong lòng của cô đã không còn trên thế gian này nữa?

Tả Đăng Phong thở dài.

- Bằng hữu thân thích luôn có, dù sao tôi cũng không đợi một mình.

Kỷ Toa lắc đầu.

- Nếu toàn bộ bằng hữu thân thích của cô đi cả rồi?

Tả Đăng Phong cười khổ.

Kỷ Toa nghe vậy không có trả lời, giờ phút này nàng rốt cuộc minh bạch vì sao Tả Đăng Phong lại làm những việc cường ngạnh như thế, một người nếu biết sinh mệnh của mình chấm dứt khi nào thì đây là một chuyện vô cùng đau khổ. Có thể cố nén không đánh mất lý trí đã là cực kỳ khó khăn, càng đừng nói cùng lúc đó còn muốn đi làm một chuyện gian khổ nữa.

Giờ phút này nội tâm của Kỷ Toa rung động rồi, trước đó nàng cho rằng nam nhân đều là động vật suy nghĩ nửa thân dưới, giao phối cùng phát tiết chính là tính chung của bọn hắn. Nhưng mà sự xuất hiện của Tả Đăng Phong đãl àm nàng minh bạch có một số nam nhân không giống như tưởng tượng của nàng, ở bên cạnh Tả Đăng Phong nàng đã biết được một người nam nhân ưu tú, đảm đương đồng thời nàng cũng hiểu được người nam nhân này đáng thương.

Nàng biết Tả Đăng Phong khinh thường nàng, nguyên nhân chính là như thế nàng mới càng thêm đồng tình Tả Đăng Phong, một người nam nhân nói chuyện với một nữ nhân mà hắn xem thường điều này nói lên nam nhân này rất cô độc, đến một người nói chuyện với hắn cũng không có nữa.

Qua một lúc lâu, Kỷ Toa thở dài, Tả Đăng Phong nghe được, không có mở miệng.

Tả Đăng Phong nhắm mắt chợp mắt trong chốc lát, 1 tiếng sau hắn cảm giác thân thể của mình hơi nghiêng ra, tiếng động cơ cũng không bình thường, tình huống quỷ dị làm hắn mở mắt.

- Né dòng khí lưu nên chúng ta bay lên trên.

Trong khoang điều khiển truyền ra giọng nói của phi công.

Kỷ Toa nghe vậy ngồi về chỗ ngồi, Tả Đăng Phong cảm thấy khó hiểu nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện tình huống không đúng, lúc này phi công đã bay thẳng lên cao, cơ hổ là một đường thẳng tắp rồi.

- Các anh làm gì?

Kỷ Toa am hiểu hơn Tả Đăng Phong, cảm giác tình huống khác thường, liền đứng lên hỏi 2 gã phi công nhưng mà đối phương trả lời bằng mấy viên đạn.

- Nếu bay thẳng lên trên, sẽ xuất hiện hậu quả gì?

Tả Đăng Phong cúi đầu hỏi Kỷ Toa.

- Chúng ta sẽ mất đi dưỡng khí.

ỷ Toa móc súng lục ra chuẩn bị phản kích.

- Tôi đi khống chế bọn chúng.

Tả Đăng Phong thấy tình thế nguy cấp, muốn vào ép 2 tên phi công thì lúc này thấy Thiết Hài lao nhanh vào đó, rất nhanh đã đánh gục 2 tên phi công.

- An toàn.

Thiết Hài hô.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày tiến lên kiểm tra thương thế của 2 tên phi công, phát hiện Thiết Hài ra tay quá nặng, phi công đã bị hắn đánh chết.

- Cô biết lái máy bay không?

Tả Đăng Phong hỏi Kỷ Toa đang đi tới.

- Không biết.

Kỷ Toa nghe vậy ngạc nhiên lắc đầu.

Thiết Hài thấy thế biết mình gây họa, vội trở về chỗ ngồi của mình.

- Mau nghĩ biện pháp.

Tả Đăng Phong nói, không biết nguyên nhân gì lúc này máy bay lại đang lao xuống.

Kỷ Toa nghe vậy bước lên nắm lấy cần điều khiển lắc vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ qua.

- Đều do anh…lúc trước anh cường ngạnh làm cái gì?

Kỷ Toa hoa dung thất sắc, trách Tả Đăng Phong lúc trước không nên giương oai trước sân bay.

- Cô cho là bọn họ làm như vậy bởi vì hành động của tôi lúc ở sây bay sao?

- Làm sao đây?

Trán Kỷ Toa đổ đầy mồ hôi.

- Yên tâm đi, có tôi đây, cô không chết được.

Tả Đăng Phong trở lại chỗ ngồi mở rương ra rồi để Thập Tam vào, sau đó cài lại rồi cõng nó lên.

Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong làm vậy cũng bắt chước làm theo.

Sau khi cõng rương lên, Tả Đăng Phong liền xé da của chiếc ghế ngồi ra, rồi cột Kỷ Toa vào người của mình.

- Anh muốn làm gì?

Sắc mặt Kỷ Toa tái mét.

- Đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong mang theo nàng đi đến đến cửa khoang.

- Rất cao, chúng ta sẽ ngã chết.

Kỷ Toa vội hô.

- Cô nên tin tưởng tôi.

Tả Đăng Phong mở miệng, Kỷ Toa thấy sắc mặt hắn khó coi, không dám nói nữa, 2 tay ôm chặt lấy hắn.

- Đại sư, khi ta mở cửa ra thì ông hãy nhảy ra, vận chuyển Linh khí rơi xuống là được, không có nguy hiểm gì cả.

Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài đến cửa khoang.

- A di đà Phật.

Thiết Hài nhếch miệng gật đầu.

Lúc này trán của Tả Đăng Phong cũng đổ đầy mồ hôi, sau đó hắn phóng Linh khí trực tiếp đánh tung cửa khoang ra.

Cửa khoang văng ra, Thiết Hài liền bị văng ra ngoài, gió mạnh bên ngoài làm cho Tả Đăng Phong không thấy được gì cả.

Máy bay của bọn hắn rơi xuống đất trước, sau khi rơi xuống đã xảy ra một vụ nổ mạnh, chốc lát sau 2 người mới an toàn rơi xuống đất, thở dài nhưng trút được gánh nặng.

Sau khi rơi xuống, Thiết Hài ré lớn:

- Lão nạp không bao giờ đi máy bay nữa.

Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không có mở miệng đáp lại, thậm chí không có động thủ cởi tấm vải trên người mà là nhìn xung quanh. Trước mặt 3 người là một nghĩa trang bên cạnh rừng tùng, chỉ thấy những ngôi mộ này đã bị người ta đào cả lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.