3 năm trước, Tả Đăng Phong từng đến nơi này, lần đó là một buổi sáng sớm vào mua xuân, 3 năm sau hắn lại đến đây, lần này là chạng vạng lúc tối.
Đi tới ngoài mật thất, cặp mắt của Thập Tam lại trở thành màu vàng, điều này nói lên đạo sĩ thần bí kia vẫn còn ở trong đó. Lúc này sắc trời đã tối, Tả Đăng Phong cũng không muốn đi vào quấy rầy, đành phải ngồi ở bên ngoài đợi.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong đứng dậy, tìm kiếm cơ quan mở mật thất.
“Két”
Mật thấy được mở ra, vị đạo nhân trẻ tuổi kia vẫn còn ở bên trong.
- Xin chào Ôn chân nhân.
Tả Đăng Phong chắp tay chào.
- Không dám.
Đạo nhân bình tĩnh trả lời.
Tả Đăng Phong thấy thế nội tâm mừng rỡ, nghe ngữ khí của đối phương, dường như đối phương cũng không trách móc hắn đến quấy rầy, nhưng mà Tả Đăng Phong lại không biết nên mở miệng xin giúp đỡ như thế nào.
- Là ai giúp ngươi đỡ Thiên kiếp.
Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới là đạo nhân kia lại mở miệng hỏi.
- Là nó giúp tôi tránh 1 lần, tôi nhận 1 lần.
Tả Đăng Phong chỉ vào Thập Tam.
- Là ai phế đi tu vi của ngươi?
Đạo nhân nhìn Thập Tam, rồi hỏi tiếp.
- Khi trước tôi dùng Đạo thuật của Xiển giáo, Thanh Lương động phủ Ngọc Hành tử nói tôi học trộm Đạo thuật, vì phế liền phế đi tu vi của tôi.
Tả Đăng Phong trả lời.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/2847319/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.