Chương trước
Chương sau
Thập Tam đứng ở trên vách núi ngưng thần, mà Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật nhanh chóng lui về sau 3 trượng, giờ phút này Kim Long đang vẫy đuôi, chuyển động thân thể.

- Ngũ Trảo Kim Long vốn là Vương giả trong loài rồng, không nghĩ đến Thập Tam lại diễn sinh ra Ngũ Trảo Kim Long.

Ngọc Phật nhìn Kim Long, cảm khái.

- Tôi đã đoán được nhưng mà tôi không nghĩ suy đoán của mình là chính xác.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói, 12 Địa chi vốn là Linh thú ứng theo chúc Khôn, có khả năng thay đổi địa khí. Trong thân của 12 địa chi có sự tồn tại của Long, có thể khắc chế Thiên Long bình thường cũng chỉ có Ngũ Trảo Kim Long, bất quá lúc Thập Tam đi theo hắn cũng không lộ ra điểm đặc biệt nào, đuổi theo Cửu Dương Hầu nhảy lên trên mái hiên phòng, đi tiểu trên đầu cương thi, nửa đêm cắn Tử Thử, những hành động này đều là không tốt. Tả Đăng Phong rất khó tưởng tượng một con mèo như vậy lại có thể không chế Kim Long, cảm giác này giống như một người ăn mày làm bạn với thiên tử, sớm chiều ở chung với nhau nhưng không biết người này ngồi ở ngôi cửu ngũ.

Khi 2 người đang nói chuyện, đuôi của con Kim Long kia quét về phía lá chắn Linh khí vô hình kia.

Một đuôi qua, lá chắn kia sinh ra phản lực làm đuôi rồng văng ra, hành động này của Kim Long dĩ nhiên là thăm dò uy lực của lá chắn kia, sau đó nó vẫn chưa nóng lòng công kích nữa, chỉ ở giữa không trung xoay quanh, hứng lấy ánh mặt trời.

Thừa dịp này Tả Đăng Phong xem hòn đá mà lúc nãy Ngọc Phật đưa qua.

Trên hòn đá này có chữ viết, chữ viết cũng không nhiều cũng chỉ hơn 100 chữ, trên này ghi chép thân phận của vị đạo nhân này.

- Sao thế.

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong xem hết hòn đá này thì luôn chau mày, nghi ngờ mà hỏi.

- Cô xem đi.

Tả Đăng Phong đưa hòn đá cho Ngọc Phật.

- Những chứ này tôi cũng không hiểu hết.

Ngọc Phật lắc đầu, những chứ này là nằm giữa chữ Giáp cốt và chữ tượng hình, Ngọc Phật chỉ nhận ra một nửa.

- Lão đạo kia có đạo hiệu là Tuyết Huyền chân nhân, là một ngoại tộc tu đạo, bản thể của ông ấy là một con báo tuyết, chữ trên đá này là do ông ta dùng móng vuốt khắc.

Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Kim Long ở vách núi, phát hiện Kim Long vẫn đang uốn éo.

- Báo tuyết.

Ngọc Phật cũng không kinh ngạc, Tiệt giáo là nơi mà nhiều ngoài tộc tu đạo đây cũng là chuyện mà người Đạo môn biết, bất quá Tiệt giáo đã tiêu vong, những người ngoại tộc tu đạo này cũng tuyệt tích.

- Tôi có cảm giác là Cổ ngữ trên này có ý nghĩ khác nhau nên cách lý giải cũng khác nhau. Từ “Ban thân” trên này chỉ là tiểu hổ và tiểu báo, nơi này cũng không có lão hổ, báo tuyết cũng không ít, Tuyết Huyền chân nhân từ khi biến thành người đến lúc phi thăng đã trải qua 12 năm, đã chứng thành Thiên Tiên vị.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Hiển nhiêu là từ đó về sau vị này cũng không thể trở về nơi cũ rồi, tu đạo thành tiên đã trở thành truyền thuyết. Vậy trên này có ghi chuyện ông ta đấu pháp cùng Khương Tử Nha không?

Ngọc Phật hỏi.

- Không có, trên này đều là những lời đường hoàng.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Trên này có ghi lại những chuyện của Tuyết Huyền chân nhân trước khi phi thăng, đại khái là về cuộc đời của ông ấy, động cơ của ông ấy cũng rất đơn giản, chính là nói cho nhân thế biết trên đời này từng có một người sống như vậy.

- Nhìn cái này nữa đi.

Ngọc Phật lại đưa một hòn đá nữa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cầm lấy rồi nhanh chóng nhìn qua một lần, sau đó nâng tay đánh nát, rồi lắc mình kéo Ngọc Phật trở lại sơn động, bỏ hòn đá thứ nhất về vị trí cũ, cùng lúc đó Ngũ Trảo Kim Long đột nhiên vẫy đuôi đánh về phía tấm lá chắn kia, nương theo một tiếng trầm muộn, gió núi ở bên ngoài đã thổi tới.

Lá chắn bị vỡ, Ngũ Trảo Kim Long lập tức bay lên, Thập Tam nhảy lên người nó.

Thập Tam nhảy lên đầu rồng rồi lập tức nhắm 2 mắt lại, cùng lúc đó đầu Kim Long to lớn kia vốn đang hung lệ cuồng bạo bỗng biến thành dịu ngoan phục tùng, mắt rồng nhìn về phía 2 người Tả Đăng Phong và Ngọc Phật.

- Đi thôi.

Ngọc Phật thấy thế kéo Ngọc Phật đi về phía Kim Long.

- Anh muốn ngự Kim Long?

Ngọc Phật cực kỳ kinh ngạc, trước đó hai người cũng chưa thấy Giao Long, cũng đừng nói qua Thanh Long hay Kim Long, một Cự Long hung lệ uy nghiêm như thế, ai mà dám cỡi nó.

- Tôi đã mang nó 3 năm, cỡi nó 1 lần cũng được thôi.

Tả Đăng Phong kéo lấy tay Ngọc Phật rồi nhảy lên.

- Thập Tam, xuất pháp.

Lên trên Kim Long, Tả Đăng Phong cao giọng phát lệnh.

Tả Đăng Phong ra lệnh một tiếng, Kim Long lập tức nâng đầu rồng lên, nương theo một tiếng Long ngâm, Kim Long liền bay thẳng lên không.

Thời gian qua ngàn năm, lại ngự Kim Long, Thập Tam có vẻ vô cùng hưng phấn, Thập Tam luôn nhắm mắt không nhúc nhích, loại hưng phấn này là thông qua hành động của Kim Long, Ngũ trảo co lại, bay thẳng lên trên không trung.

Tuy rằng tốc độ cực nhanh nhưng mà chu vi thân rồng cũng không có hàn phong đập vào, đây là bởi vì trong lúc di chuyển Linh khí quanh người Kim Long phát ra để chống lại cái lạnh của bên ngoài.

Không bao lâu sau, Thập Tam đã ngự Kim Long bay thấu qua tầng mây, trên tầng mây nắng xuân rực rỡ, nhìn thấy cảnh vật ngàn dặm, Kim Long lại phát ra một tiếng Long ngâm, cái này để phát ra những bực tực trong 3000 năm qua.

- Thập Tam, xuống dưới tầng mây đi.

Đợi Kim Long phát tiết hết, Tả Đăng Phong mới ra lệnh.

Thập Tam nghe vậy lập tức điều khiển Kim Long vẫy đuôi lao xuống, tốc độ lao xuống rất nhanh giống như là nhảy từ trên cao xuống vậy. Cảm giác này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà hoan hô mà tuy rằng Ngọc Phật có Đạo thuật huyền diệu nhưng vẫn là nữ nhân, tốc độ lao xuống rất nhanh làm nàng sợ hãi, khẩn trương mà ôm lấy cánh tay của Tả Đăng Phong.

Kim Long lao thẳng xuống dưới đỉnh núi sau đó dừng lại, đuôi rồng màu vàng của nó liền quất về đỉnh núi nơi mà Tả Đăng Phong và Ngọc Phật đã đứng trước nó. Mọi thứ trên đỉnh núi đều vỡ nát ngay cả sơn động kia cũng không còn, cử động này giống như muốn nói : Lão tử sẽ không quay về đây nữa.

Sau đó, Thập Tam liền khống chế để Kim Long bay về hướng Đông.

- Còn không thả tay ra.

Tả Đăng Phong cười nói với Ngọc Phật.

Ngọc Phật nghe vậy này mới tỉnh ngộ, lúng túng mà buông tay ra.

- Cô không muốn biết trên hòn đá mà tôi đập nát có viết cái gì sao?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Lúc trước tôi chỉ liếc sơ qua, chỉ thấy trong đó có một câu khẩu quyết Ngự Long Hồn.

Ngọc Phật nói.

- Nửa phần trên ghi lại thân phận của Thập Tam. Long mạch của Hoa Hạ khởi nguyên từ núi Côn Lôn, núi Côn Lôn là long mạch chi tổ, là vương của Kim Long. Núi Côn Lôn lại được diễn sinh ra từ 12 Thái tử Long mạch trải rộng khắp Thần Châu,. Kim Long sở chúc, chủ hoàng đình long khí, quyết giang sơn sở chúc, nhưng mà 12 chi này không ngừng phát triển chi số, thái tử Long mạch thứ Thập Tam vốn không nên xuất hiện nhưng mà nó vẫn xuất hiện, hơn nữa vừa mới xuất hiện thì nó đã bị tàn tật. Tam hồn của Kim Long không thể bám vào thân rồng mà là chịu ảnh hưởng của Ngũ Hành Linh Địa, một phân thành hai, mặt khác thành hình.

Tả Đăng Phong chỉ tay vào Thập Tam.

- Thập Tam có thể khống chết Kim Long là bởi vì thân thể của nó nắm giữ tam hồn của Kim Long, là Chí Tôn Kim Long, thái tử Thập Tam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.