Hạ quyết tâm, hai người nhanh chóng trở lại cổ thành, nhảy lên thành lâu phía nam nghỉ ngơi, đây là nơi quan sát tốt nhất.
"Nó luôn ở trong thành, có tường thành ngăn cách, làm sao biết chúng ta tới?" Ngọc Phất thấp giọng hỏi, cô đã dùng cách đặc biệt che lấp mùi của mình và Tả Đăng Phong.
"Có lẽ do thằng bé nhân ngư kia tiết lộ tin tức, có lẽ lúc tối nó đang nghỉ trong nước, lúc đó tôi còn thả một mồi lửa, ánh lửa phóng lên trời, người mù cũng biết." Tả Đăng Phong thấp giọng trả lời, trong hồ nước có không ít người cá tới lui tuần tra, lại không hề nhìn thấy bóng dáng thủy thuần âm trư.
Ngọc Phất không nói gì thêm, mở chăn nệm.
"Nghỉ một chút đi, tôi canh cho." Ngọc Phất chỉ chăn nệm.
"Ừ, trong thùng gỗ có đồ ăn." Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay, thấy nó bị nước vào, tiện tay tháo ra, để ra ngoài chỗ có ánh nắng .
Tả Đăng Phong nằm xuống ngủ, tiện tay kéo Thập Tam qua để nó khỏi đi lung tung, làm bại lộ.
Một lát sau Tả Đăng Phong đã ngủ, đến lúc tỉnh lại là 12g trưa, đây là giờ hắn đã định sẵn.
"Hơn một giờ trước, nhân ngư chui vào trong nước đi kiếm đồ ăn, khoảng năm sáu chục con, không thấy thủy thuần âm trư." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong tỉnh dậy, liền thông báo tình huống.
"Chờ một chút, nhiệt độ bây giờ chưa phải là cao nhất, chị ngủ một lát đi." Tả Đăng Phong gật đầu, bình thường mỗi ngày sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/2847227/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.