🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đi được vài ngày, Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ, Tả Đăng Phong cảm thấy nơi này nằm giữa Kim Sa giang và Lan Thương Giang, là thiên đường của loài bò sát, so sánh với Dung quốc thì mảnh rừng rậm ẩm ướt có nhiều độc vật ở đây lại cao hơn vài bậc.

Chạng vạng tối vài ngày sau, 2 người cung có phát hiện, một khu kiến trúc xuất hiện ở phía trước, bởi vì khoảng cách quá xa nên 2 người không thể thấy rõ tình huống cụ thể, nhưng mà dựa theo quy mô của kiến trúc thì bọn họ cảm thấy đó chính là đô thành Bộc quốc.

Vô cùng vui mừng, 2 người liền tăng tốc nhưng mà khi còn cách thành cổ vài dặm thì 2 người phát hiện một dị tượng, nơi này không có độc trùng, không có phi điểu, thậm chí ngay cả bọ cánh cứng cũng không có một con.

- Tại sao nơi này lại không có xà trùng?

Ngọc Phật không ngừng quan sát tình huống phía trước, thành cổ tọa lạc tại một khu vực bằng phẳng, ở phía Tây Lãng Thương giang, chung quanh không có bất kỳ chướng ngại vật gì.

- Có 2 khả năng, thứ nhất là trận pháp có tác dụng, thứ hai là chung quanh có sự tồn tại của một loại độc vật khủng bố.

Tả Đăng Phong nói.

Ngọc Phật nghe vật gật đầu.

- Nãy giờ tôi quan sát cũng chưa phát hiện dấu vết trận pháp, cũng không có cảm nhạn được khí tức nguy hiểm nào.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói, sau khi phát hiện được điều kỳ quặc thì 2 người cũng không dám mạo hiểm đi vào, một khi bị nhốt ở trong này thì chắc chắn là không thể rời khỏi được.

- Làm sao đây?

Ngọc Phật hỏi.

- Để tôi suy nghĩ.

Tả Đăng Phong nhíu mày, tự hỏi. địa thế khu vực trước mắt này hoàn toàn bằng phẳng, năm đó hản là cày ruộng, cày ruộng xong để hoang phế một thời gian thì cỏ dại mọc rậm ráp nhưng mà ở đây một thân cây cũng không có, đây là điều không bình thường. Nếu như trước kia Thủy Chúc Âm Trư có trong cổ thành vậy thì ở nơi này nhất định sẽ mộc lên vô số mộc khí, mộc khí thịnh vượng sẽ làm cho rừng rậm rậm rạp thế nhưng mà nơi này cũng không có rừng rạp, điều này thật không bình thường.

- Mộc khí nơi này uể oải, thuyết minh Linh khí Thủy Chúc không đủ, tình huống này xuất hiện có 2 nguyên nhân, thứ nhất là Chúc Thủy Âm Trư không ở nơi này, hai là Thủy Khí ( hơi nước) của Chúc Thủy Âm Trư đã bị trận pháp ngăn trở.

Tả Đăng Phong trầm mặc một lúc rồi mở miệng.

Ngọc Phật nghe vậy gật đầu, chờ Tả Đăng Phong tiếp tục phân tích.

- Tôi cho rằng nguyên nhân thứ hai.

Tả Đăng Phong nhíu mày.

- Lý do là gì ?

Ngọc Phật hỏi.

- Trong Ngũ Hành, cây cỏ thuộc hệ Mộc, cỏ dại nơi này lớn lên tươi tốt như vậy chứng tỏ chúng nó bị ảnh hưởng bởi Linh khí nào đó nhưng mà loại ảnh hưởng này cũng không phải là do Chúc Thủy Âm Trư kia tạo ra, bởi nếu như là do Chúc Thủy Âm Trư kia tạo ra thì những cây cỏ này đã cao lớn cả rồi. Mà ở đây chỉ có cỏ dại, không có cây cối, điều này nói lên cỏ dại đã bị ảnh hưởng bởi loại độc vật chúc Mộc kia.

Tả Đăng Phong nói.

- Ý của anh là Địa chi kia ở trong trân pháp, mà độc vật mà nó diễn sinh lại để ra ngoài trận pháp?

Ngọc Phật đặt câu hỏi.

- Đúng, tình huống của nó cũng tương tự như Tử Thử, nếu Độc vật ở khu vực này, vậy tỏ rõ Địa chi cũng không ở xa khu vực này, mà tôi cảm giác được dường như khí tức của nó đã bị vây hãm ở trong trận pháp.

Tả Đăng Phong gật đầu.

- Trước mắt chúng ta nên làm gì?

Ngọc Phật hỏi.

- Đúng lúc là gió phương nam, đốt rụi cỏ dại nơi này, miễn để gặp mai phục.

Tả Đăng Phong nói xong liền cúi đầu đốt cỏ dại trước mặt, rất nhanh lửa liền lan tràn về phía Bắc.

Ngọc Phật thây Tả Đăng Phong nói là làm liền không khỏi nhíu mày, xung quanh khu vực này cũng không thể xác định được đường ranh giới, một khi mồi lửa này lan ra, không chỉ là khu vực này, ngay cả phía Bắc cũng chịu liên lụy, cách hành sự của Tả Đăng Phong rõ ràng là rất ngoan độc.

- Nếu thiêu sạch manh mối thì làm sao?

Ngọc Phật nhíu mày,

- 3000 năm rồi, nếu manh mối sớm mất thì đã biến mất rồi, phàm những thứ lưu lại cũng sẽ không sợ lửa.

Tả Đăng Phong ngồi xuống, lấy lương khô từ trong rương gỗ ra đưa cho Ngọc Phật.

Ngọc Phật cầm lấy rương khô, 2 người ngồi trên rương gỗ nhìn lửa lớn đốt về phía Bắc.

Ăn hết lương khô, Ngọc Phật lại trầm tư, mấy ngày nay nàng một mực lĩnh ngộ Đạo thuật mà Tả Đăng Phong đưa cho, càng nghĩ càng cảm thấy mấy trăm chữ này có vô số huyền diệu, cái trú nhan bí pháp căn bản chính là bí pháp phi thăng, quan trọng nhất là bí pháp này dường như được viết ra là để tạo riêng cho bản thân nàng.

Một lát sau, Tả Đăng Phong đứng lên, Ngọc Phật cũng ngẩng đầu nhìn về phía Bắc, phát hiện ngọn lửa đã làn tràn tới xa xa, dĩ nhiên là ngọn lửa sắp tắt rồi.

2 người liền chạy về phía Bắc, đợi lửa hoàn toàn tắt đi, 2 người liền thấy dược một tòa thành trì kỳ quái.

Thành trì ở đây là hình tròn, bên ngoài cũng không có sông đào bảo vệ thành, tường thành được đắp bằng thanh thạch, chiều cao 3 trượng, tuy rằng nó đã trải qua vô số năm tháng nhưng mà cũng không có sụp đổ.

2 người tới dưới thành cũng không có tìm kiếm cửa thành mà lập tức lướt về phía tường thành, sau khi lên tường thành 2 người liền ngây dại, bên trong thành trì cũng là hình tròn, có phạm vi 10 dặm, phía bên phải có thạch lâu cùng phòng ốc, hẳn là để cho nhân loại. Bên trái là một hồ nước màu u lam, kiến trúc cùng hồ nước trong thành đã chiếm một nửa diện tích, hơn nữa hình dạng cũng giống như Thái Cực đồ, không ngờ đây lại là một tòa Âm Dương thành.

- Trước đây anh từng gặp những tòa thành như thế này chưa?

Ngọc Phật hỏi.

- Chưa thấy qua.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.

- Phía Tây tường thành có thứ tàn khuyết.

Ngọc Phật đưa tay chỉ về phía Tây Bắc, những nơi khác trên tường thành đều tương đối đầy đủ, chỉ có phía Tây này là sụp xuống, bên tường thành này là dược xây từ trong nước xây lên, sau khi sụp xuống thì nơi này có chỗ tương thông với Lan Thương giang, chỗ tương thông rộng gần 2 dặm.

Tả Đăng Phong nghe vật gật đầu, đưa mắt nhìn sang hồ nước phía bên Tây, thủy vực bên trong thành hiện lên màu lam, không hỏi cũng biết vô cùng thâm thúy, ở giữa hồ nước có một tòa tiểu đảo rộng chừng 2 dặm, trên đảo có nhiều cây cối màu xanh biếc. Độ cao của hồ nước này thấp hơn độ cao cả hồ nước gần 2 trượng, tất cả đều do đá xanh tạo nên, kéo dài thành một hình cánh cung. Toàn bộ phía bên phải thành là kiến trúc bằng đá, được bảo tồn vô cùng đầy đủ, ở phía Đông thành là một hồ nước cũng rộng chừng 2 dặm, không hỏi cũng biết nước ở hồ này tương thông với hồ nước ở phía Tây, những con đường trong thành đều mộc vô số cỏ dại, chứng tỏ Âm Dương thành đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.

- Sườn đông là nơi có người ở, phía Tây có thể là nơi phong ấn Thủy Chúc Âm trư, cũng có khả năng nơi này là nơi trước đây Nhân ngư ở.

Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong mới mở miệng.

- Nơi này giống như không có vật sống gì cả.

Ngọc Phật gật đầu.

- Có.

Tả Đăng Phong chính sắc gật đầu.

- Ở đâu?

Ngọc Phật nhìn xung quanh, hỏi.

- Ở bên dưới thành cổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.