Chương trước
Chương sau
- Chúng ta qua kia nhìn xem, nhìn xem chỗ ở trước kia của Thập Tam.

Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang trầm tư thì Thiết Hài lại lên tiếng.

- Mặt sông rộng hơn 5 dặm, ông bay qua sao?

Tả Đăng Phong bĩu môi nói, trong 3 người, hắn là người có tu vi cao nhất, cũng chỉ có thể lướt ra vài trăm thước là cùng, căn bản không thể lướt qua con sông cuồn cuộn này.

- Chúng ta có thể đóng thuyền.

Thiết Hài vội vàng hiến kế.

- Hay là chúng ta đi từ thượng du đi, dù sao cũng không cần phải vội vã.

Ngọc Phật nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, con Chúc Thủy Thuần Âm kia nằm giữa khu vực Kim Sa giang cùng Lan Thương giang, tốt nhất là đi về phía Bắc.

- Thập Tam, tao mang mày về nhà mày, được không?

Tả Đăng Phong hỏi Thập Tam.

Lúc này Thập Tam đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nghe vậy cũng không có gật đầu, tâm trạng của nó sa sút.

- Nó làm sao vậy?

Ngọc Phật nhận ra biến hóa của Thập Tam.

- Không sao, trước tiên chúng ta đi về phía Bắc đi, tìm được Thủy Chúc Âm Trư rồi mới đi phía Tây nhìn một chút.

Tả Đăng Phong nói, sở dĩ lúc nãy Thập Tam kích động là bởi vì nó thấy được nơi sống cách đây 3000 năm của mình, mà cảm xúc của nó hạ xuống là bởi vì chuyện nó bị ném bỏ năm đó, nó cũng không lưu uyến với chủ nhân cũ kia nữa, bất quá Tả Đăng Phong cũng không có nói ra những lời này, Thập Tam có lòng tự trọng rất cao, Tả Đăng Phong không muốn đem chuyện này nói trước mặt nhiều người.

Sau đó 3 người liền rời khỏi đỉnh núi rét lạnh, đi đến chân núi Âm Lộc tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi.

- Thập Tam, giết chết đám độc trùng xung quanh đi.

Đến chân núi, Tả Đăng Phong liền ra lệnh.

Thập Tam nghe vậy liền nhảy xuống vai hắn rồi lướt vào bên trong, Lão Đại cũng không chịu yếu thế, cùng nhảy vào, bất quá thân thể nó quá yếu nên khi nó đến nơi thì độc trùng đã bị Thập Tam giết gần hết.

Sau khi Thập Tam và Lão Đại đi giết độc trùng, Tả Đăng Phong đi tìm cành cây khô, bắt đầu nhóm lửa.

Khi hắn kiếm cây khô trở về thì Thiết Hài la lên, để Ngọc Phật chữa thương cho Lão Đại, mũi của Lão Đại bị một con rắn cắn, sau khi Ngọc Phật kiểm tra thương thế liền ra tay cứu trị.

- Dương chúc địa chi không có chút miễn dịch nào với Độc vật Dương tính à?

Tả Đăng Phong bước qua hỏi.

- Cái gì gọi là miễn dịch?

Ngọc Phật vừa chữ trị cho Lão Đại, vừa hỏi.

- Miễn dịch chính là sức kháng cự.

Tả Đăng Phong giải thích.

- Cửu Nhi cũng từng trúng Độc vật Dương trúng nhưng mà cũng không có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Ngọc Phật lắc đầu nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu.

- A di đà Phật, Lão Đại không sao chứ?

Vẻ mặt Thiết Hài tỏ ra quan tâm, hỏi.

- Yên tâm đi, không sao.

Ngọc Phật xua tay nói.

Thiết Hài nghe vậy mới yên lòng, rồi ôm lấy Lão Đại.

- Tôi đi tìm thức ăn, 2 người nhóm lửa hòa tan tuyết trên đỉnh núi, nước sông không sạch đâu.

Tả Đăng Phong nói.

Ngọc Phật cùng Thiết Hài gật đầu, Tả Đăng Phong xoay người gọi Thập Tam, Thập Tam liền cùng hắn đi vào rừng cây.

Rời khỏi tầm mắt 2 người, Tả Đăng Phong dừng lại, có một số lời không tiện nói trước mặt Ngọc Phật và Thiết Hài.

- Thập Tam, nơi đó có phải là nơi ở trước kia của mày không?

Tả Đăng Phong chỉ về phía Tây.

Thập Tam gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.

- Chúng ta qua đó, đến lúc đó nếu mày muốn ở lại thì cứ ở lại, nếu không muốn thì có thể theo tao.

Tả Đăng Phong mở miệng nói, tuy rằng chủ nhân trước kia của Thập Tam bỏ nó nhưng mà từ đầu đến cuối nơi đó vẫn là nhà của nó nếu như Thập Tam muốn lưu lại thì Tả Đăng Phong cũng sẽ không mang nó đi.

Tả Đăng Phong nói xong, Thập Tam cũng không có gật đầu hay lắc đầu.

- Chúng ta qua đó nhìn một chút được không?

Tả Đăng Phong hỏi câu hỏi khác.

Thập Tam nghe vậy, chần chờ một lát, cuối cùng cũng gật đầu.

- Mày sẽ ở lại đó sao?

Tả Đăng Phong lại hỏi.

Thập Tam liền không chút do dự mà lắc đầu.

- Mày muốn tiếp tục đi theo tao à?

Tả Đăng Phong vội vàng hỏi.

Thập Tam nghe vậy gật đầu liên tục.

Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng ôm lấy Thập Tam, hắn vô cùng cảm động và kích động, ngoài ra hắn còn có cảm giác áy náy nói không nên lời, hắn luôn hy vọng Thập Tam có thể luôn đi theo hắn nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, hắn lại hy vọng Thập Tam có thể trở lại cố hương của mình.

- Thập Tam, nếu mày muốn ở lại thì cứ ở lại, sau này tao sẽ đến gặp mày.

Tả Đăng Phong lặng yên thở dài. Tình cảm giữa Tả Đăng Phong và Thập Tam há là như vậy, hắn giao Tử Thử cho Thiết Hài, vắt hết óc truyền Âm Dương Sinh Tử quyết cho Ngọc Phật cũng chính là muốn không nợ nần nhân tình của ai cả. Thời gian trôi qua nhưng mà ước nguyện ban đầu của hắn vẫn chưa bao giờ dao động, không cứu sống được Vu Tâm Ngữ thì hắn sẽ xuống Âm phủ gặp nàng. Mà hắn cũng biết hy vọng cứu được Vu Tâm Ngữ cũng rất xa vời, nếu như thật sự có ngày đó hắn sẽ kết thúc toàn bộ nhân tình trên thế gian này, nhưng mà hắn không thể nào báo đáp lòng trung thành của Thập Tam, nếu hắn nhắm mắt xuôi tay thì Thập Tam sẽ làm như thế nào đây.

- Meo Meo.

Tam nghe vậy lắc đầu liên tục. Ý bảo sẽ không ở lại cố hương.

Tả Đăng Phong nghe vậy lại thở dài:

- Bọn hắn là bằng hữu của tao, mày là người nhà của tao, nếu đến ngày đó thì thật sự tao mắc nợ mày rồi.

Thập Tam nghe vậy không có đáp lại, nó không rõ ý tứ của Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong thấy thế cũng không có giải thích. Thả Thập Tam xuống rồi đi vào rừng cây phía Tây, đi được vài bước thì hắn cười to, hắn nghĩ đến một cách có thể làm cho Thập Tam không chịu thiệt, đó chính là tìm ra nội đan của nó, trả lại cho nó khả năng khống chế Uy Long.

Sau khi cười xong, trong lòng Tả Đăng Phong bình tĩnh trở lại, tuy rằng hắn dự tính đến điều xấu nhất nhưng mà hắn cũng không có hướng về kết quả xấu nhất kia. Trong lòng hắn muốn Vũ Tâm Ngữ sống lại, nếu Vũ Tâm Ngữ sống lại thì mọi chuyện đều dễ giải quyết, hắn chưa bao giờ buông xuôi.

- Oa oa. Ô ô ~

Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang trầm tư thì phía Tây bờ sông truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ, Tả Đăng Phong nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.

Sau khi xác định được phương hướng nơi phát ra tiếng khóc kia, Tả Đăng Phong liền để Thập Tam lên vai rồi bay vút qua sông.

Sau khi lên bờ, hắn phát hiện bên cạnh bờ sông có một đống đá lớn, bên cạnh đống đá lớn có một con Thủy mãng dài mấy trượng, lúc này nó đang nuốt con mồi, mà tiếng khóc kia chính là phát ra từ con mồi kia.

Tả Đăng Phong lao lên một chỗ trên nham thạch, sau đó nhìn thấy con mồi mà Thủy mãng kia đang nuốt lại là một đứa bé 8 tuổi.

Giờ phút này, đứa bé này nằm ngửa mặt trong đống đá kia, Tả Đăng Phong có thể thấy rõ bộ dạng của nó, trên người của nó không mặc quần áo, người hơi gầy, đen, tóc tai rũ xuống, móng tay của nó rất dài, giờ phút này nó vừa khóc vừa lấy tay ấn đầu của Thủy mãng ra, nửa người dưới của nó đã bị Thủy mãng nuốt vào rồi.

Nơi không có người lại xuất hiện một đứa nhỏ, tình huống như thế này rất không bình thường, bởi vậy Tả Đăng Phong cũng không có lập tức ra tay cứu nó, Tả Đăng Phong liền đi sang một chỗ khác để có thể nhìn rõ hơn, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng phát hiện được điểm khác thường, eo của đứa bé này không giống như người thường, từ eo trở xuống giống như đuôi cá, đây chính là người cá trong truyền thuyết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.