- Đại sư, trước khi xuất gia thì ông làm gì?
Tả Đăng Phong mở miệng cười hỏi.
- A di đà Phật, không thể nói, không thể nói.
Thiết Hài nghe vậy liền lắc đầu, tiếng trống dừng lại làm cho 4 Cự Nhân kia dừng đào, Thiết Hài biến sắc, vội vàng gõ trống.
- Đại sư, tục gia của ông là họ gì?
Ngọc Phật cũng cười hỏi.
- Đệ tử cửa Phật không nói dòng họ, đệ tự Đạo môn không nói tuổi thọ, chẳng lẽ cô không hiểu đạo lý này sao?
Thiết Hài khinh miệt nhìn Ngọc Phật liếc mắt một cái, Tả Đăng Phong không phải đạo sĩ, cho nên Thiết Hài rộng lượng với hắn, mà Ngọc Phật là một Đạo cô chân chính, ở Thiết Hài xem ra Đạo cô không nên hỏi vấn đề này.
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Ngọc Phật nghe vậy chắp tay rồi nói.
- Đại sư, trước khi xuất gia ông có hay giỡn với khỉ không?
Tả Đăng Phong rất thích trêu chọc Thiết Hài.
- Đúng rồi Thôi Kim Ngọc, Cửu nhi của cô đâu?
Thiết Hài hỏi Ngọc Phật.
- Thả về rừng rồi.
Ngọc Phật bĩu môi cười nói.
- Nói hưu nói vượn, nhất định là cô đã dấu nó ở đâu rồi.
Thiết Hài nói.
Ngọc Phật nghe vậy cười cười, cũng không nói gì, Cửu Dương Hầu là vật mà nàng yêu mến, làm sao nàng thả nó về rừng được, lùi một bước mà nói cho dù nàng muốn thả nó hì nó cũng sẽ không đi. Từ khi biết được đám người Đằng Khi chú ý đển nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/2847126/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.