Thị vệ ngữ khí băng lãnh, cực kỳ giống Đoạn Hành.
Bão Cầm tức giận muốn đi lên đá cửa, bị Cố Hiểu Hiểu ngăn lại: "Bọn hắn cũng là phụng lệnh làm việc, việc gì phải làm họ khó xử".
Bão Cầm buồn bực nói: "Tiểu thư, ngươi làm vương phi cũng quá ủy khuất rồi"......
Cố Hiểu Hiểu cười khổ một tiếng, kéo Bão Cầm ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài cửa.
Nàng bây giờ không phải là Cố tiểu thư muốn làm gì thì làm, mà là Tần Vương phi không được sủng ái. Mà tiền đồ của Cố gia, đều nằm trên người nam nhân hỉ nộ vô thường đó.
Ngẩng đầu nhìn trời tối tăm mờ mịt, Cố Hiểu Hiểu kéo áo choàng chặt hơn một chút, tay trắng muốt có chút run run.
Nàng là sinh non, không đủ tháng, đương thiên sợ lạnh.
Bão Cầm nhìn sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của Cố Hiểu Hiểu, lo lắng đến nỗi dậm chân: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi, tuyết sắp rơi rồi".
"Không được, nếu chúng ta đi, vương gia nhất định tức giận, nói không chừng sẽ làm khó cho nhà ta". Cố Hiểu Hiểu đưa tay ôm Bão Cầm vào bên trong áo choàng.
Một lúc sau, từng mảng lớn bông tuyết rơi xuống. Nhiệt độ giảm xuống không ít, hai người ôm nhau run lẩy bẩy.
Bão Cầm không nhịn được hà hơi, xoa nắn Cố Hiểu Hiểu hai tay ôm nàng đã lạnh cóng, chỉ là không có ích gì, Cố Hiểu Hiểu hai mắt nhắm lại, cả người tựa vào trong ngực Bão Cầm, bộ dạng như muốn ngất đi......
Màn đêm hạ xuống, Bão Cầm lạnh đến không chịu nổi, tuyết đã phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-vuong-gia-vuong-phi-lai-chay-roi/155998/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.