”Cháy, cháy rồi, mau cứu hỏa a.” Bên trong Lỗ Vươngphủ vang lên tiếng la hét rung trời, khói bay ngùn ngụt, ảnh lửa hồng bập bùngnổi lên trong bóng đêm, hồng đến tuyệt diễm. Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũđứng trong một góc khuất, thưởng thức trận khôi hài này. Đúng vậy, lửa là dobọn họ phóng. Bạch Mạn Điệp dùng đá điểm trụ lục đạo đám cai ngục, việc mở khóađối với Đông Phương Vũ quá dễ dàng, hai người cứ thế nghênh ngang tiêu sái bướckhỏi địa lao. Vũ khí của hai người họ đều bị tịch thu hết, thế nên Bạch MạnĐiệp đành phải phóng hỏa, thừa dịp hỗn loạn, đoạt lại vũ khí.“Đại ca, thế giờ chúng ta nên đi đâu?” Bạch Mạn Điệpkhoanh tay trước ngực, bộ dạng hoàn toàn giống như đang xem hài kịch.
“Tiến cung.” Sức lực hắn cũng hồi phục hơn phân nửa,nhưng sách mặt thì vẫn tái nhợt như trước.
“Hai người chúng ta dường như đã bán mạng vì hoàng đế,nhưng nửa chỗ thù lao cũng không được hưởng.” Làm việc không công, không giốngtác phong của nàng chút nào.
“Chúng ta thiếu hoàng thượng một ân tình, từ nay vềsau, không còn nợ gì hoàng thượng nữa.”
“Hai người chúng ta tại sao phải giúp hoàng thượng?”Lão công của nàng thật sự trung quân ái quốc đến vậy sao?
“Nàng biết hoàng thượng năm đó tại sao đại xá thiên hạkhông? Bởi vì ta tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng tha cho chúng ta.”
“Ách…” Là vậy a, thiếu ân tình người ta không phảinhiều như vậy chứ.
“Đi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi.” Bọn họkỳ thực chính là hai quả đạn khói lớn, đạt được mục đích gây náo loạn rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618135/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.