“Cánh hoa giống như hoa sen, màu hồng phấn, tổng cộngtám cánh, chỉ có ba lá… Trời ạ, rốt cuộc là ở đâu?” Bạch Mạn Điệp đi lòng vòngtrên núi, miệng lẩm bẩm một mình. Từ khi tới cổ đại này, nàng càng ngày càngthích lẩm bẩm, miệng cứ liên tục hoạt động, nếu nàng còn tiếp tục như vậy thìrất có khả năng cơ thể bị rút gân.
Thương Mang sơn không có người lạ đi vào, nếu ThủyTịch Linh nói có Tam Diệp Liên, sao nàng tìm hoài không thấy? Kỳ quái, lẽ nàonàng tìm không đúng chỗ sao? Không được, phải tìm, có người còn đang chờ dượcliệu của nàng.
Ai đó vận khí thực sự quá tệ a, nàng đã đi được hơnnửa ngọn núi, toàn thân vô lực, càng lúc càng hoa mắt nhức đầu mà ngay một cáibóng của Tam Diệp Liên cũng không thấy. Kỳ thực nàng đã đi ngang qua Tam DiệpLiên, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Rốt cuộc là ở đâu? Nàng mất hứng cử động hai vai, vẻmặt cầu xin, biểu tình thập phần khó xem. Không được, không thể bỏ cuộc được,Đông Phương Vũ còn chờ dược của nàng. Nàng cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục mở tohai mắt đi tìm.
Nếu ở sườn núi không thấy, có phải sinh trưởng ở chỗcao hơn không? Nàng cầm lấy một cây gậy, khập khiễng tiêu sái đi lên núi.
Một hồi lâu sau, có một vị phấn y nữ tử đang thở hổnhển đứng trên đỉnh núi.
“Con mẹ nó, có lộn hay không, lão nương bay qua baylại khắp cả núi này mà ngay cả một cái bóng của Tam Diệp Liên cũng không tìmthấy. Ra đây cho ta, các ngươi chết đâu rồi?” May mà Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618119/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.