Bạch Mạn Điệp cũng không hối hận việc mình xác định rõtâm ý của Đông Phương Vũ, nàng không hề hi vọng hai người trong lúc đó cứ tiếptục mập mờ thế này. Đến bây giờ nàng vẫn rất hoài nghi Đông Phương Vũ, căn bảnlà không hiểu rõ cảm giác của hắn đối với nàng, là thưởng thức? Hay là tìnhcảm. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, không thể tiếp tục lún sâu được nữa. Cứkhiến hắn cứ mơ mơ màng màng, sẽ làm cả đời hắn không hiểu rõ tâm tư của mình.Nàng đánh cuộc một phen, nếu hắn thật sự không thương nàng, nàng sẽ vĩnh viễn ởlại cổ đại này. Còn nếu hắn thật sự yêu nàng, nàng có thể trở về được thời hiệnđại. A, như vậy có ích kỉ lắm không? Nàng biết là mình ích kỉ, nhưng cứ tiếptục dây dưa không rõ thế này. Tiếp tục dây dưa không rõ mà lún sâu, chỉ làm trìhoãn cả hai người, đối với ai cũng đều bất lợi. Mưa vẫn cứ nặng hạt rơi, đến khi tạnh thì trời cũng đãtối, hai người buộc lòng với qua đêm trong sơn động. Cô nam quả nữ, nơi rừngnúi hoang vu, anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng có thể phát sinh chuyện gì? Chodù không phải là triền miên, cũng có thể là vành tai và tóc mai va chạm vàonhau. Nhưng, Bạch Mạn Điệp và Đông Phương Vũ đâu có được lãng mạn như vậy, bọnhọ cứ câm câm điếc điếc cả ngày, chẳng ai nói gì cả. Hắn biết rõ là hắn yêu nàng, nhưng lời nói của BạchMạn Điệp không thể nghi ngờ, chính là cảnh tỉnh. Bản tính lạnh lùng trời sinh đã khiến hắn xem nhẹnàng, hắn luôn cho rằng nàng chính là thê tử của hắn, nhưng bọn họ trong lúc đócũng đâu có giống vợ chồng. Hắn ít quan tâm nàng, ít quan tâm đến suy nghĩ củanàng. Nếu cho rằng hai người là phu thê, thôi thì gọi bằng hữu đi, chính làbằng hữu, không tính hai người không phải là tri kỉ, đến một chút hiểu biết vềđối phương cũng không có. Hắn thừa nhận, tình cảm của hắn đối với nàng, cũng cóchút trách nhiệm, cũng có hứng thú thưởng thức. Khi hắn biết thân phận thật sựcủa nàng, hắn chưa từng dùng ánh mắt của trượng phu nhìn thê tử để đối xử vớinàng, mà lại lấy thân phận Sáo Ngọc công tử đối với Vô Ảnh La Sát. Trừ bỏ tráchnhiệm cùng thưởng thức, hắn đối với nàng chính xác cũng có vài phần chân tình,nhưng hắn không phát hiện mình yêu nàng sâu đậm. Lời Bạch Mạn Điệp chính làthức tỉnh hắn, hắn sẽ thử quan tâm nàng, thử dùng ánh mắt của một nam nhân để nhìnnàng. Hắn đã xem nhẹ nàng lâu rồi, mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp. Dưới lớpáo lạnh như băng của hắn, cũng có một trái tim nóng rực đang gào ghét. Một trận gió thổi qua, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc phá vỡkhông gian yên tĩnh, “Lạnh quá a.” Đây tuyệt đối là nàng tự mình lẩm bẩm. Khôngnhững lạnh mà còn đói, nàng đã một ngày không ăn cơm rồi còn gì. “Nếu nàng không ngại, có thể tới gần ta.” Hắn cũngkhông dám lấy thân phận ‘trượng phu’ ra đối mặt với nàng nữa. “A? Tới gần ngươi thì ấm lên sao?”. Quên đi, quần áohắn đều đã đưa ra muốn hết rồi. Nếu muốn giúp nàng sưởi ấm, có nước là dùng độấm cơ thể. “Ách, không cần đâu.” Khí chất hắn lãnh liệt như vậy,chỉ sợ càng lạnh hơn thôi. Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười rộ lên, “Ngươi biếtkhông, trong tiểu thuyết võ hiệp, loại tình huống này của chúng ta là thườngxuyên phát sinh, hơn nữa…” Nàng đột nhiên ngừng lại, không nói thêm gì nữa. “Hơn nữa cái gì?” Đông Phương Vũ chẳng biết cái gì gọilà tiểu thuyết võ hiệp, nhưng hắn rất thích nghe nàng nói chuyện. “Thật sự muốn ta nói sao?” “Nói đi.” “Được rồi, đương nhiên, tình huống của chúng ta cóđiểm đặc biệt hơn. Mấy tình huống này, thường thì nam nữ nhân vật chính là mộtđôi tình nhân yêu thương sâu đậm. Bởi vì trong sơn động rất lạnh, nên hai ngườithoát y, sưởi ấm cho nhau. Vốn là sưởi ấm, kết quả ấm quá, lại bị dục hỏa thiêuđốt, sau đó lên giường. Ngươi cũng biết, nhất thời, củi khô bốc lửa. Ách, cũngkhông phải, trong sơn động làm gì có giường. Cũng có lúc, nam nữ vai chính làbên chính bên tà mến nhau. Nam chính là giáo chủ hay môn chủ ma giáo gì đó, nữchính lại là thiên kim tiểu thư, hoặc là ái nữ của chưởng môn danh môn chínhphái, dù sao thân phận cực kì khác biệt. Sau khi xảy ra quan hệ nam nữ, haingười bị ép phải chia lìa. Kế tiếp là người nữ mang thai. Chậc, làm như dễtrúng số lắm vậy, ngươi xem ta cũng đâu có gì đâu. Ách, ta lạc đề. Sau khi nữchính mang thai, chuyện lại càng phức tạp hơn, ta cũng chẳng biết nên nói thếnào.” Đông Phương Vũ nghe nàng kể chuyện xưa, nhìn khôngđược cười ra thành tiếng. Dù gì nàng cũng là một nữ hài tử, nói mấy chuyện nàymà mặt không đỏ, tim không loạn, thực sự là quá đáng yêu mà. “Nàng đang gợi ý cho ta cái gì?” Đông Phương Vũ mỉmcười, hỏi với giọng mập mờ. Bạch Mạn Điệp tựa hồ như không nghe thấy lời hắn, nhìnhắn giống như phát hiện ra tân đại lục, há hốc mồm. “Ngươi ngươi… ngươi cườia?” Hắn cười rộ lên thật sự rất khả ái, giọng nói rất mê người. Miệng hắn vẫn nguyên một ý cười như cũ, “Không đượcsao?” Không phải là không biết, mà là quên. Có tiểu nữ nhân kia nhắc nhở, hắnrốt cuộc cũng nghĩ tới. “Tốt, ngươi về sau cười nhiều một chút đi.” “Được.” Nàng đùa vui như vậy, hẳn là sẽ thường xuyênchọc hắn cười. Đông Phương Vũ đột nhiên cười đến ám muội, “Tiểu Điệp,vừa rồi nàng nói nhất thời, củi khô bốc lửa phải không? Tuy rằng ta đây khôngphải giáo chủ tà giáo, nàng cũng không phải danh môn chính phái, nhưng…” Đốimặt với nữ nhân khả ái thế này, hắn một điểm tà tâm cũng không có, nhịn khôngđược muốn đùa nàng. (lần trước là ngoại lệ). Đùa nàng? Hắn bị ý nghĩ của chínhmình hù cho hoảng sợ, hắn từ lúc nào lại khôi hài vậy? Bạch Mạn Điệp đem thân thể lùi ra phía sau, cặp mắt đềphòng nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì?” Nàng thực sự muốn cắn đứt cái lưỡi củamình, hai người bọn họ đang nói cái quỷ gì a. Đông Phương Vũ chậm rãi tiến tới, trên mặt không cóchút ý cười. “Ngươi…” Bạch Mạn Điệp đem cả thân thể ngã về phíasau, sợ hắn làm loạn. Nam nhân lãnh khốc này bị ngốc sao? Sao tự nhiên lại đổitính thế này? Hắn cười đến mê hoặc lòng người, “Ta như thế nào?” “Cứu mạng a.” Bạch Mạn Điệp kêu lên một tiếng thấtthanh, cả người nhanh chóng ngã về sau. Đông Phương Vũ nhanh chóng động thủ, ômlấy thắt lưng của nàng. Cố gắng khiến nàng hơi nghiêng người một chút. Nàng ngảvề sau quá đột ngột, Đông Phương Vũ cũng theo nàng ngã xuống. Đè lên nửa người. Hơi thở đầy nam tính của hắn vây quanh nàng, Bạch MạnĐiệp mặt mày đỏ ửng, “Ngươi muốn làm gì?” Nếu hắn thực sự có mưu đồ gây rối,nàng làm sao cự tuyệt được. Mùi hương trên người hắn khẽ xông tới mũi nàng, cơ thểnhanh chóng nóng lên. Tim đập thật mạnh, thậm chí cảm thấy khát nước. Trời ơi,nàng hẳn là bệnh thật rồi á? “Nàng nói xem?” Thanh âm của hắn vẫn tiếp tụcnhư câu hồn đoạt phách. Lúc trước hắn lạnh lùng như băng, không nghĩ tới khihắn đùa cợt, lại đủ mê chết nữ nhân trong thiên hạ. Mà Bạch Mạn Điệp, tuyệt đốichính là nằm trong số đó. “Ách, đại ca, ngươi là đại ca của ta, đúng không?”Nàng tốt bụng nhắc nhở thân phận của hắn. Đông Phương Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng, tốt bụng giúpnàng một chút, dùng tay kéo lấy nàng. Bạch Mạn Điệp lập tức tránh xa Đông Phương Vũ, nhìnthấy nàng trốn thành bộ dạng như vậy, ai không biết còn tưởng Đông Phương Vũhắn là mãnh thú. Đông Phương Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tâmtình rất tốt. Thì ra, chiêu này đối với nàng hữu dụng như vậy. Quan hệ của haingười lúc trước tương kính như băng, đa phần đều do sự lạnh nhạt của hắn. Đểchiếm được lòng nàng, hắn phải thay đổi chính mình. Kì thực lòng hắn đã rõ,tiểu nữ tử kia có bản lĩnh làm tâm tình hắn vui vẻ. Thay vì bảo nàng thay đổibản thân, không bằng nói nàng thay đổi hắn. ”Nàng có muốn nghe ta thổi sáo không?” Hắn đột nhiênhỏi nàng. “Ngươi biết thổi sao?” Nàng không biết đó. “Biết chứ.” Cây sáo của hắn không phải chỉ để giếtngười thôi sao? Thực tế hắn lấy sáo làm vũ khí, cũng chỉ vì rất thích thổi sáo.Cây sáo này là năm hắn mười tuổi, sư phụ từ hoàng cung Tây Vực trộm ra, cho hắnlàm quà sinh nhật. Cây sáo này làm bằng ngọc gì, tạm thời vẫn chưa nghiên cứura, chỉ biết là là một loại ngọc quý, đông ấm hạ mát. Hắn thích cây sáo này đếnnỗi không muốn rời tay, luôn mang theo bên người. Sau khi bước chân ra gianghồ, vì không thích đao quang kiếm ảnh, mới lợi dụng sáo ngọc làm vũ khí. Hắntrong một lúc nhất thời cao hứng, trước khi gây án thổi lên một điệu, ngườitrong giang hồ mới phong hắn ngoại hiệu Sáo Ngọc công tử. “Vậy được rồi, thổi một khúc ta nghe.” Nàng vẫn như cũkhông có hứng thú lắm, thật sự nghi ngờ khả năng của hắn. Vô lí, vô lí quá, hắn tuyệt đối không thể thổi hay nhưvậy. Thanh âm này, vang xa trong trẻo, ý cảnh cao nhã,triền miên vô tận, tam hồi cửu chuyển. Nghe thấy âm thanh này, Bạch Mạn Điệpngỡ như mình đang đứng giữa rừng trúc bao la, thân trúc đong đưa theo gió, látrúc rung động xào xạc, tuyệt vời như thể đang ở trong thiên đường. Trong tiếngsáo của hắn, có tâm cao khí xa, cũng có vài phần âm trầm buồn bã. Hắn rốt cuộclà loại người gì? Rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào? Tại sao trên người hắnlại có hai loại tính cách khác xa như vậy. “Hay quá.” Bạch Mạn Điệp chậm rãi mở to mắt, tronglòng tán thưởng. “Nếu nàng thích, ta có thể thường xuyên thổi cho nàngnghe.” Từ khi lấy sáo ngọc làm vũ khí, đã nhuốm đầy máu tươi, đã lâu rồi khôngthổi sáo. “Tốt.” Lúc nhàm chán có thể bảo hắn thổi một khúc giảisầu. “Nếu nàng thích, ta sẽ dạy cho.” “Nhưng ta không có khiếu âm nhạc, một chút cũng khôngcó.” “Nàng chưa xem rõ thư phòng ta phải không? Bên trongcó rất nhiều nhạc phổ, cầm, tiêu, sáo tất cả đều có.” “Ta không có được thiên phú đó.” “Có lẽ ta có thể dạy cho nàng.” “Quên đi, ta biết mình học không nổi đâu.” Bạch MạnĐiệp luôn tự hiểu được mình. “Nàng có thích vẽ tranh không?” “Thích.” Nhưng không biết. “Ta từng vẽ một bức họa của nàng, khi về sẽ cho nàngxem.” “Oa, đại ca, ngươi quả nhiên toàn tài a.” ….. Trong bóng đêm, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp tángẫu rất vui vẻ. Đông Phương Vũ thề, trong cuộc đời hắn chưa từng nói nhiều nhưvậy. Đêm hôm đó, quan hệ của hai người đã cải thiện rấtnhiều. Quả thật là phải cảm ơn con ngựa quý kia, đã cho hai người họ một cơhội. Sáng sớm hôm sau, thời tiết thật tốt. Sau trận mưa hômqua, không khí thập phần tươi mát. Bạch Mạn Điệp đứng ở cửa hang, lạnh đến phát run, hắtxì liên tục. Tại sao người qua đêm trong sơn động lại nhiệt tình như lửa, mànàng lại bi thảm thế này? Đều là nữ nhân vật chính, đãi ngộ sao kém xa quá vậy? (Bạch Mạn Điệp: Sở Sở tỷ tỷ, lí do gì mà Mộ Dung Ý Vânqua đêm trong sơn động có người sưởi ấm cho nàng, còn ta, trừ bị đùa giỡn ra,còn lạnh đến cảm mạo, là sao? Thượng Quan Sở Sở: Cái…cái này… Có người gọi ta, hômkhác trả lời ngươi vậy. Bạch Mạn Điệp: Sở Sở… (rống giận)) “Ôm chặt ta.” Có lẽ sáng sớm giọng nói không thông,nhưng âm thanh của Đông Phương Vũ lại phá lệ đến mê người. Bạch Mạn Điệp do dự một lát, kéo lấy một cái cây mây,“Ta tự mình đi xuống được.” Mặc dù có khả năng ngã chết. Trong lòng nàng vẫngiằng co, là thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng, kết quả nàng khôngcứu được mình, là sĩ diện quan trọng. Trải qua một đêm ngoài ý muốn, nàng thậtsự sợ tiếp xúc với hắn. Cũng không phải sợ hãi gì, đành rằng có chút sợ hãi,nhưng lại có chút… chờ mong, cảm giác là lạ. “Được không?” Hắn lại cho nàng một cái mỉm cười đầy mịhoặc. Nàng theo bản năng không dám nhìn hắn, bắt lấy câymây, “Ta xuống trước đây.” Vừa dứt lời, thân mình nàng vừa trượt, theo cây mâyđi xuống. Đông Phương Vũ thấy thế, cũng đi xuống theo. Nàng nắm lấy cây mây nhanh chóng trượt xuống, giữachừng, đã đến hết cây mây. Bạch Mạn Điệp nhanh chóng chụp lấy cây mây khác. Cứthế đổi rất nhiều lần, nhìn thấy có thể rơi xuống đáy vực. Ngay thời điểm BạchMạn Điệp đổi cây mây khác, vô tình lại đụng phải cây mây có một ổ sâu lông, lạicòn đâm vào tay nàng. Tay cảm thấy tê rân, vội vàng rút về. Không có cây mâylàm điểm tựa, cả người nàng trụy xuống. “Cứu mạng a…” Bạch Mạn Điệp hoảng hốt thét lên chóitai, nàng cách mặt đất cũng không xa là mấy, tuyệt đối không thể chết được,cùng lắm tàn phế thôi. Đông Phương Vũ thấy nàng bay ra ngoài, vội thi triểnkhinh công tiếp được nàng, cầm lấy cây mây, cùng nàng an toàn tiếp đất. Nữ nhânnày căn bản là có thể, trong khoảng cách đó, nàng hoàn toàn có thể dùng khinhcông tiếp đất an toàn, đâu cần phải toàn thân chạm đất. Nếu không nhờ hắn, nàngđã thành ra tàn phế rồi. Khi đáp xuống, tay Đông Phương Vũ vẫn còn trên lưngBạch Mạn Điệp, mà Bạch Mạn Điệp gắt gao vẫn dựa vào hắn, đầu tựa vào ngực hắn,tư thế cực kì ám muội. Bạch Mạn Điệp cũng thấy tư thế hai người ám muội thếnày, đẩy mạnh hắn ra, xấu hổ nói, “Đại ca, cảm ơn ngươi.” “Không cần.” So với Bạch Mạn Điệp, hắn một chút xấu hổcũng không có, còn vì mình chiếm được lợi thế mà cao hứng. Hắn khi nào trở nênvô lại như vậy? Nhân phẩm rất có vấn đề. “Tìm đường đi, ta đói bụng rồi.” Vách núi phía dưới cũng không phải hoàn toàn phong bế,hai người men theo dòng suối nhỏ, tìm được đường ra, tạm thời dừng lại ở mộtthôn nhỏ. Bạch Mạn Điệp thật sự đói không chịu được, không thểkhông dừng lại. Bên ngoài thôn có một cái sân bị bỏ phế, hai người tìmđược củi lửa, đến dòng suối nhỏ bắt cá nướng ăn, làm một bữa ngon lành. Cổ đạiđúng là tốt thật, tùy tiện nhóm lửa cũng không bị phạt tiền. Không bị ô nhiễm,có nước rồi có cá. Nhiều năm sống ở bên ngoài, kỹ thuật nướng cá của ĐôngPhương Vũ đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Nếu đến hiện đại mở một củahàng nướng cá thiên nhiên, nhất định làm ăn phát đạt. “Đại ca, kỹ thuật của ngươi thực sự rất tốt. Làm tangạc nhiên lắm nha, ngươi rõ ràng xuất thân giàu có, hiện tại gia sản có thểnói là phú khả địch quốc, sao trên người ngươi không tìm được nửa phần bóngdáng con nhà giàu vậy. Lúc mới gặp, ta còn tưởng ngươi là cô nhi.” Bạch MạnĐiệp vừa ăn vừa hà hơi, tiện miệng nói chuyện với hắn. Đông Phương Vũ đang nướng cá bỗng xoay người, cườihỏi, “Tại sao lại cho rằng ta là cô nhi?” “Bởi vì… rất có khả năng, mấy vị đại hiệp trong tiểuthuyết kiếm hiệp đều là cô nhi. Ách, ta biết là không thể nói vậy được. Con cáinhà giàu hơn phân nữa là nhìn được chứ không xài được, thường thì, bọn họ sinhra trong hoàn cảnh ưu đãi, nên không chăm chỉ. Những người võ công cao, thườngđều có thù hận, có một động lực thúc đẩy. Thế nào thì ngươi rất kì quái, tachưa thấy qua đại hiệp nào lại đi làm kinh thương.” Đại hiệp cũng cần ăn cơm,tiểu thuyết với sự thật cách nhau rất lớn. Chỉ có ngu ngốc như Bạch Mạn Điệp,mới có thể lấy tình tiết trong tiểu thuyết làm chuẩn. “Ngươi có biết biểu đệ của ngươi, Lãnh Tâm côngtử, so với ngươi khác xa a. Đều là người như nhau, sao lại khác xa quá vậy.”Bạch Mạn Điệp lại nói đến Phương Chấn Hiên, nàng cũng không phải là thích hắnlắm. Đông Phương Vũ thản nhiên trả lời, “Bởi vì sư phụ tabiết cách dạy dỗ.” Cũng bởi vì xuất thân trong một gia đình kì quái. “Ừ, ta vô cùng cảm tạ sư phụ của ngươi. Hẳn hắn rấttốt với ngươi, trách không được ngươi liều mạng vì hắn tìm cho được Thánh Linhchâu. Không biết thương thế của hắn thế nào, ta dùng bồ câu đưa thư thỉnh Tammuội đến xem.” Đông Phương Vũ không trả lời nàng, đem cá nướng kia đưacho nàng, “Cho nàng.” Bạch Mạn Điệp ngượng ngùng cười, “Ngươi ăn đi.” Nàngđã ăn rất nhiều rồi, trong khi Đông Phương Vũ chưa cắn lấy một miếng. “Nàng không cần ngại.” Dù sao nàng cũng một ngày chưaăn cơm. “Ta thật sự đã no rồi.” Nàng đứng lên chạy tới bờ suốinhỏ, “Ta uống nước.” Không biết nước này có hợp vệ sinh không đây, chẳng biếtthượng nguồn có ai tiểu tiện không nữa. (Một ý nghĩ quá mức kinh khủng.) Mặt nước cách mặt đất một thước năm, khe suối lại chỉrộng có một thước, muốn uống nước thì phải khom người. Nàng cúi đầu, thắt lưngdùng sức. Tay vừa chạm tới mặt nước, đã bị trượt chân, cả người ngã xuống nước. Đông Phương Vũ đang ngồi ăn cá, vừa thấy nàng rơixuống khe suối, vội vàng chạy đến xem. Bạch Mạn Điệp chật vật lắm mới từ dưới nước đứng lên,toàn thân ướt sủng. Bộ dạng đáng thương của nàng làm Đông Phương Vũ muốnbật cười, khóe môi nhếch lên, “Lên đây.” Nữ nhân này không ngốc vậy chứ. Bạch Mạn Điệp vẩy vẩy nước trên y phục, bộ dáng thêthảm được hắn kéo lên. Do hơi dùng sức một chút, nên Bạch Mạn Điệp không chỉlên được tới bờ, mà còn loạng choạng vài bước, ngã thẳng vào lòng hắn. Toàn thân nàng ướt đẫm, những đường cong linh lunghoàn toàn lộ ra. Bất giác, nàng chú ý tới mình đang ở trong lòng hắn, cánh tayôm lấy thắt lưng hắn, hai thân thể sát vào nhau không có một khe hở. Có lộnkhông đây, hôm nay sao có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra thế này? Nàng cũngkhông lập tức buông ra, mà ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hắn. Thân thể nàng mềm mại, tản ra một mùi thơm độc đáo,tóc tai ướt sủng, trên mặt còn có bọt nước li ti. Bởi vì thẹn thùng, khuôn mặthơi hơi đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Con ngươi ngập nước, có chútmê man, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm mê người, càng thêm quyến rũ. Đông Phương Vũ dù sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường,nhuyễn ngọc ôn hương thế này, lại là người hắn yêu thương nhung nhớ, cô nam quảnữ, đương nhiên khiến hắn nảy sinh ý muốn. Hắn dừng lại trên người nàng, hai mắt dấy lên ngọnlửa. Đôi mắt trở nên sâu thẳm, trong mắt tràn ngập hình ảnhcủa nàng. Môi nàng đẹp như vậy, chách chắn rất ngọt. Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Bạch Mạn Điệp mãnh liệt nháy mắt, chẳng biết phải làmgì bây giờ. Đông Phương Vũ che lại đôi môi đỏ mọng của nàng, đầulưỡi nóng rực nhẹ nhàng cọ sát trên môi nàng, Bạch Mạn Điệp một trận run rẩy,há miệng ra định nói cái gì. Nàng còn chưa kịp phun ra một chữ nào, đầu lưỡihắn đã linh hoạt tiến vào, không hề thương tiếc cướp lấy hương vị ngọt củanàng, đầu lưỡi hắn cùng đầu lưỡi e lệ mềm mại của nàng tùy ý giao nhau. Nàng muốn dùng đầu lưỡi nhỏ bé bé thơm tho của mình đểđuổi cái đầu lưỡi đang cùng nàng dây dưa, nhưng không hiểu sao càng đuổi càngtriền. Động tác của nàng làm Đông Phương Vũ cảm thấy, không phải như đang đuổihắn, mà là trúc trách đáp lại. Nàng thực sự trúc trách, chứng minh nàng chưa từng làmchuyện này, nàng hoàn toàn thuộc về hắn, Đông Phương Vũ âm thầm đách ý. Nàng run rẩy, nàng trúc trách, càng làm hắn nhiệttình. Hắn luyến tiếc buông nàng ra, vòng tay siết chặt, càng hôn càng mãnhliệt, càng hôn càng sâu, làm càn cướp đoạt. Bạch Mạn Điệp triệt để say mê, không biết mình đanglàm gì, đây chính xác là theo bản năng đáp trả nụ hôn của hắn, vô tình cùng hắndây dưa. Hắn buông tha nàng, môi trụ tại môi dưới của nàng, nhẹnhàng mút vào, giống như thưởng thức nhân gian mĩ vị. “Ai da.” Một tiếng thét chói tai triệt để phá vỡ tìnhcảnh triền miên của hai người. Hai cái đầu mãnh liệt tách ra. Một thôn phụ đi ngang qua nói một câu bóng gió, “Tuổitrẻ bây giờ thật là, sao lại ở chỗ này chứ, mách cỡ chết người ta.” Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nhìn nhau, cùng phálên cười. Bạch Mạn Điệp chưa từng gặp Đông Phương Vũ cười lớn,hôm nay mới phát hiện, hắn cười rộ lên trông tuấn lãng tiêu sái, không thua gìQuân Tùy Phong. Nàng nhìn hắn, không khỏi ngây ngốc. Đột nhiên hai mắt chạm nhau, nàng vội nhìn sang chỗkhác…, không dám nhìn hắn. Khi hai người trở lại Thương Mang trấn thì trời đã xếchiều, Bạch Mạn Điệp sau khi tắm xong vừa ngã đầu liền ngủ. Ở trên núi mộtngày, nàng sớm đã mệt chết. Vừa mới ngã lưng, đại phu liền tới. Đương nhiên là doĐông Phương Vũ mời, nàng chịu lạnh cả đêm, lại rơi xuống nước, hắn thật sựkhông yên tâm. Hắn tựa hồ đã quên, nàng là người luyện võ, thân thể hiển nhiênkhỏe hơn người thường. Khi đại phu xác nhận nàng không có việc gì, Đông PhươngVũ lại sai người nấu cho nàng một thang thuốc giải cảm. Nàng lần đầu tiên pháthiện, hắn cũng rất quan tâm nàng. Ngã xuống núi một lần, thu hoạch quả là khôngnhỏ. Bạch Mạn Điệp vừa mới ngủ mơ mơ màng màng, Quân TùyPhong mang theo cái mặt thúi xuất hiện, “Đại tẩu.” Bạch Mạn Điệp thật muốn xông ra đánh hắn, rốt cuộc khinào nàng mới được ngủ yên đây? Nàng xốc chăn ngồi dậy, hầu như đang nghiến răngnghiến lợi, “Quân Tùy Phong, có chuyện quái gì thì nói mau,” nhưng khi thấykhuôn mặt khổ sở của Quân Tùy Phong, cơn giận của nàng đã nhanh chóng tan biếnkhông còn dấu vết, không nể mặt phá lên cười. “Sao ngươi lại thành ra bộ dáng này?” Quân Tùy Phongmắt phải hóa xanh, điển hình y như mắt gấu mèo, vừa nhìn đã biết là bị đánh.Bên phải còn in năm dấu tay, gương mặt sưng phù. Dấu tay mảnh khảnh thế này, cháchchắn là của nữ tử. Võ lâm đệ nhất mỹ nam bị nữ tử đánh, chuyện lớn a, khôngbiết đem tin tức này đến tòa soạn báo sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Quân Tùy Phong hừ lạnh, “Xú nữ nhân kia.” “Ngươi biến thành như vậy còn không chịu ở nhà, tớiđây bảo ta làm gì?” “Đại tẩu, ta muốn thỉnh giáo tẩu cách trấn an nữnhân.” Quân Tùy Phong mếu máo, biểu tình thập phần đáng thương. Bạch Mạn Điệp phá lên cười, “Ngươi thế nào lại chọcgiận nàng?” “Ta dùng vũ lực với nàng.” Đều tại cái tên Thanh Longkia phá, nói cái gì muốn đoạt được lòng, thì phải đoạt được người, nếu khôngTùy Phong công tử hắn cần dùng vũ lực sao? Mà dùng vũ lực, kết quả là ăn phảimột quyền, hưởng một tát, còn bị trúng độc. Bị đánh thì cũng chẳng sao, nhưngđộc nàng hạ thì đúng là tà môn. Sau khi trúng độc bị dục hỏa thiêu đốt, nhưngkhông thể tới gần nữ nhân, bằng không cực kì khó thở. Đêm qua hắn dưỡng khí cảđêm, lại bị dục hỏa thiêu đốt, toàn bộ Thiên cơ các đều nghe được tiếng thétvang trời của hắn, ai không biết còn tưởng hắn giết heo, hiện tại gặp phải nữnhân đã muốn chạy, còn nữ tử chết tiệt kia cùng đại tẩu thì ngoại lệ. (Nữ nhânkhác vừa thấy hắn đã muốn câu dẫn trắng trợn, hắn hiện nay không muốn ngạt thởmà chết, hay nhất là đừng có nữ nhân nào tới câu dẫn.) Hắn rõ ràng ghét chết nữ nhân kia, mà tên Thanh Longphá hoại kia hết lần này tới lần khác bảo, muốn lấy được lòng nàng, thì thừadịp này đi giải thích, an ủi nàng. Bạch Mạn Điệp cười càng kinh khủng, “A? Ngươi dùng vũlực với nữ nhân sao?” Dựa vào diện mạo của hắn, cũng gặp chuyện này sao? “Đại tẩu, xin giúp ta. Nữ nhân kia hạ độc quá lợi hại,ai cũng không giải được độc. Nếu không khiến nàng vừa lòng, làm sao nàng cho tagiải dược.” Ra là vậy a? Chỉ có hắn mới biết. “Ách, chuyện này… Ngươi tặng nàng lễ vật, thật ôn nhuquan tâm nàng, có lẽ hiệu quả.” Nàng ngay cả yêu cũng chưa từng thử qua, làmsao biết được, toàn bịa chuyện thôi. “Được chứ?” Quân Tùy Phong cảm thấy biện pháp này cóthể thử được. Hắn vội vã rời đi, Bạch Mạn Điệp ở trên giường cườilăn lộn. Nữ nhân kia rốt cuộc là ai a? Quá lợi hại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]