Bạch Mạn Điệp hôn mê đã hai ngày hai đêm, đại phu cũngđã đổi n người, tất cả đều kết luận nàng không có bệnh, thế nhưng nàng vẫn cứmê man bất tỉnh. Hắn làm sao không biết điều đó, mạch tượng nàng vốn dĩ rấtbình thường, không có bất cứ dấu hiệu sinh bệnh nào, nhưng vẫn cứ mê man bấttỉnh. Hắn đương nhiên không biết, vị đại ca thân ái của hắn vì muốn hắn lolắng, đã sớm phóng mê dược lên mũi đao của đám cường đạo. Một loại mêdược không màu không vị, cho dù thần y cũng khó lòng phát hiện. Loại mê dượcnày không gây tổn hại đến người trúng phải, chỉ khiến hôn mê hai ngày mà thôi.
Sáo Ngọc Công Tử vẫn canh giữ bên giường, chỉ hy vọngđôi lông mi thật dài khẽ động. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của nàng,đặc biệt mê người. Một nữ tử tốt đẹp như nàng, đi theo hắn, có phải rất ủykhuất không? Hàn Phi nói xong cũng có đạo lý, bất luận là vì nguyên nhân gì,hắn cũng không thể để nàng rơi vào nguy hiểm. Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạngcủa hắn sao? Có lẽ sớm đã không phải vì nguyên nhân đó nữa rồi.Trong mấy ngày ởchung, quan hệ của bọn họ đã sớm trở nên vi diệu. Tay hắn mơn trớn trên khuônmặt của nàng, trong lòng đã có quyết định.
Suốt mấy ngày Bạch Mạn Điệp hôn mê, hắn lúc nào cũnglo lắng, Trong suốt hai mươi sáu năm, chưa từng có ai có thể tác động vào tráitim hắn, nàng là người thứ nhất. Nàng chỉ là một nữ tử từ trên trời rơi xuống,là một đại phiền toái, thế nhưng hắn vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618077/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.