Bạch Mạn Điệp rời khỏi Đông Phương phủ, nhất thời cảmthấy trong lòng trống rỗng. Hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên nàng có cảmgiác sợ hãi. Nàng là người hiện đại, đối với tất cả ở đây đều rất xa lạ. Nàngkhông biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết đây là chỗ quỷ quái nào. Nghebà ngoại nói, đây là một thời không vô danh, bối cảnh cùng với Đường triềukhông khác nhau lắm. Theo bà ngoại tính toán, đây chính là cùng thời với TrungHoa Đường triều hay Tống triều, chỉ là bất đồng không gian mà thôi. Quá phứctạp, nàng căn bản không muốn nghĩ tới. Nàng vừa muốn đem tên trượng phu hỗn đảnkia trở về, lại không biết phải đi đâu tìm, cũng không thể gặp ai cũng hỏi,“Ngươi có thấy Đông Phương Vũ ở đâu không?” Tên kia không phải minh tinh, ai màbiết hắn chứ.
Nàng thờ thẩn đi dạo trên đường lớn, thưởng thức phongcảnh cổ đại. Bây giờ đang là sáng sớm, bạc trên người có thể nói là đủ dùng,nàng rất không khách khí tiêu sái bước vào một trà lâu, sau đó ăn chút điểmtâm. Bạch Mạn Điệp cũng là một kẻ hiếu kỳ, ngồi quan sát điểm tâm cổ đại đếnnửa ngày. Không phải chỉ là điểm tâm sao? Hiện đại cổ đại không giống nhau. Bấtquá, cổ đại bảo vệ môi trường tương đối tốt, không có chất chống phân hủy. Cuốicùng nàng cũng đem khối điểm tâm chướng tai gai mắt kia nhét vào miệng, đangmuốn uống trà, nhưng trà vừa đưa đến môi thì dừng lại. Nàng mơ hồ nghe sát váchđang có người đàm luận, chuyện khác thì nàng không quan tâm, thế nhưng đề tàivới ba chữ "Đông Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618060/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.