Giờ phải làm cho hắn chán mình. Cô tự cứu mình bằng cách ấy. Chứ không thì làm sao trở thành nhân viên nhà sách theo ý Phan được. Vụ này nghe chừng ổn vì cô đã có kinh nghiệm, tuy rằng đó là kinh nghiệm… thất bại, nhưng với lão Mạnh thì mới vậy chứ với hắn thì không thể. Bởi tính hắn rất cao ngạo nên cô tin mình sẽ thắng.
Đầu tiên là cái mặt phải khó ưa, có nghĩa là phải lạnh te… như hắn. Cô phát hiện ra rằng chỉ cần bắt chước hắn là đủ. Hắn đã làm cô ghét hắn như thế nào thì thì cô sẽ làm hắn ghét cô như thế ấy. Mưu đồ ủ trong đầu, cô cứ trưng cái mặt lạnh lùng ra suốt cả bữa tiệc, chỉ tội cho mấy thằng bạn cứ ngơ ngơ ngác ngác. Kệ, cả mấy gã này cũng cần phải ghét cô hết, bạn bè là nguồn tác động không nhỏ mà. Cô sẽ làm cho họ đến ăn cũng không thấy ngon! Hãy bực bội và hãy cùng nhau nói xấu cô thật nhiều đi! Cô ngầm sung sướng mỗi khi thấy được cặp mắt khó chịu của Phúc.
Rồi chẳng phải đợi lâu, chỉ hai bữa như thế, cô đã bị hắn hỏi tội. Mới đầu giờ, đang lau bàn lau ghế, cô đã bị hắn kéo tay đi, lần này thì hắn lịch sự hơn, dắt từ từ chứ không phải là lôi thốc lôi tháo cô như trước nữa. Thế nhưng không khí thì chẳng dịu đi tí nào, điều này cô biết qua vẻ mặt xì khói của hắn. Cô vừa để hắn dẫn giải mình, vừa cố nghĩ xem tiếp nữa phải chiến đấu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972407/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.