-Thảo ơi, mở cửa cho anh, mở cửa! – Tiếng ông Mạnh gọi to từ ngoài.
Trong nhà, Thảo ngồi trên ghế bịt hai tai lại, mắt nhắm tịt chịu đựng.
-Thảo! Anh bảo mở cửa, em có mở không! – Tiếng lão gọi đầy cáu giận.
-Thôi ra mở đi, chứ thế này hàng xóm họ kêu đấy – Mẹ Thảo lo lắng.
-Nhưng mà… - Thảo sợ hãi - Ông ấy lại ngồi đến mười một giờ, thì con chết.
-Thảo! Có mở không! – Lão quát.
Mẹ Thảo lại nhấp nhổm, nãy giờ mấy lần bà muốn mở, nhưng chìa khóa Thảo đã giữ ở túi quần.
Tiếng cổng bị xô rầm rầm, Thảo nhắm mắt thủ thế “Kệ, không thể nhìn mặt lão thêm được nữa”.
Chợt thấy im bặt, Thảo mở mắt nghe ngóng, hai mẹ con nhìn nhau phán đoán…
Rồi tự dưng có tiếng bước chân, cô ngỡ ngàng thấy lão đã đến trước sân nhà, hoa hồng một bó to tướng trên tay.
-Chết rồi. Ông phá cổng nhà tôi rồi có phải không? - Thảo sốt sắng.
-Tặng em – Ông ta chìa hoa trước mặt cô.
-Tặng cái gì mà tặng. Phá cổng nhà người ta còn hoa hoa hoét hoét cái gì! – Thảo nổi đóa.
-Em xem anh có phá không. – Lão dửng dưng.
Thảo chồm ra, cô há miệng, hai cánh cổng nhà cô vẫn còn nguyên xi đấy.
-Ông làm thế nào mà mở được cổng nhà tôi? – Thảo sờ túi quần kiểm tra chùm chìa khóa – Ông có khóa cổng nhà tôi có phải không? Khi tôi đi vắng ông đã lén đánh chìa rồi có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972387/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.