Phúc đi ra từ phòng khám tư nhân, đến thẳng một chiếc xe hơi sang trọng đậu sẵn bên lề đường, anh mở cửa, Nam đã ngồi ở vô lăng. Xe lướt êm trên phố vắng.
-Được đấy – Nam cười khỉnh sau khi liếc Phúc. Phúc tránh mặt ra cửa sổ, không muốn để Nam nhìn – Có lẽ tao nên đưa mày đến gặp nàng, thảm hại thế này, người nhân hậu như nàng dễ cảm động lắm. Tận dụng đi nhỉ.
-Mẹ kiếp. Hóa ra nó cũng biết chơi bẩn. Khách sạn nào đấy mày? – Phúc lạnh lùng.
-Ai dà… Chỗ cũ. Nghỉ mát ở sông Hồng.
-Xa bỏ mẹ.
-Xa thì mới có chỗ cho ông hóng gió. Chuyến này phải mất cả tuần, ông ở mãi trong khách sạn chịu thế nào được.
-Làm gì mà cả tuần, bị toàn phần mềm chắc nhanh hết thôi.
-Này. Loại này mày không ra tay là còn mệt. Cho nó biết mình là ai đi.
-Xong rồi trở thành kẻ thù số một của nàng luôn chứ gì. Có mà hết cửa.
-Ôi, đời cái kiểu gì thế này. Mày đang tự trả giá đấy à!
-Không sao, rồi mày sẽ thấy tao biến shit thành vàng. Cho nhạc đi mày.
Nam quay sang Phúc với con mắt khó hiểu. Phúc phớt mặt ra ngoài đường.
Tiếng nhạc rock cất lên sôi động.
***
Cọc, cọc, cọc!
Cánh cửa vừa mở. Một bó hoa hồng đỏ thắm trên tay một anh chàng cực kỳ đẹp trai xuất hiện. Thảo ngỡ ngàng ngắm chàng bạch mã trước mặt.
-Chào em. – Phúc cười ấm áp, thoáng chút bối rối.
Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972368/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.