Thảo mỏi mệt bước vào phòng trọ rồi chốt cửa, rồi cứ để nguyên bộ áo dài trên người cô nằm vật xuống giường. Vừa nãy cô đã đi như trốn khỏi Phượng Hoàng, vì cô biết sau khi hai cái gã kia ăn no thế nào cũng xuống hỏi thăm cô.
Cộc cộc cộc!
-Thảo ơi! Thảo ơi!
Thảo tỉnh giấc vì tiếng gọi của Phúc và Nam ngoài cửa. Cô mê mệt nhìn ra cửa, nơi cả cửa sổ và cửa ra vào đều khóa trái. Cô thấy họ đập cả cửa sổ nữa. Kệ họ, cô sẽ không mở đâu.
-Anh về đi, em mệt lắm! – Cô khó chịu đáp.
-Mở cửa, để anh vào xem em thế nào! – Phúc khẩn trương.
-Thảo, ốm mà nằm nhà một mình nguy hiểm lắm!Mở cửa đi em!– Tiếng của Nam.
-Không cần các anh lo. Về hết đi! – Thảo gay gắt.
Vẫn tiếng gọi và tiếng đập cửa.
-Về đi! Không về là tôi gọi công an đấy! – Thảo hét.
Tiếng đập cửa ngưng lại, nhưng vẫn có tiếng động, chúng chưa đi.
-Thật sự là em không sao đấy chứ? – Tiếng Phúc đầy lo lắng.
-Tôi sao mà tôi có sức chửi anh đấy à? – Thảo gắt um.
-Vậy anh về, có gì em điện cho anh nhớ chưa – Phúc dặn dò.
-Còn lâu! Tôi sao tôi chết tôi chịu! Cút đi!
Những tiếng chân xa dần. Thảo lại đổ vật ra giường. Ngày mai cả cái tầng này lại lao xao chuyện của cô cho mà xem. Đau đầu quá!
Buổi trưa yên tĩnh ở khu tập thể lại kéo cô vào giấc ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972364/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.