Phan mở cửa nhà hàng đi vào, Thảo đang lúi húi ở quầy bar.
-Ơ, lại về à? - Thảo ngẩng mặt ngạc nhiên.
Đáp lại là ánh mắt đắm đuối của Phan, Thảo chột dạ, anh vẫn là Phan ngày nào của cô đấy chứ… ánh mắt ấy… không… cô lắc đầu, anh ấy bây giờ là của Thư.
-Sao thế? Anh về không được à?
Thảo đơ ra vì cách xưng hô ấy, dạo này thỉnh thoảng Phan cứ cố tình xưng anh, chẳng phải vì để ai nghe hết, chỉ để cô nghe.
Phúc đang ngồi trên ghế bar ngay đó, liếc nhìn hai người giây lát rồi nhảy xuống, lịch sự cáo từ Phan rồi đi vào trong. Phan khó chịu nhìn theo.
-Không sao đâu mà – Thảo mỉm cười – Ngồi đi. Chờ mình lát.
-Vẫn cứ suốt ngày thế này à? – Phan đánh mắt về Phúc.
-Biết làm thế nào được – Thảo gật gù, tay vuốt mấy tờ hóa đơn.
-Sao hôm nay về muộn thế, vừa qua nhà đấy.
-Ôi thế à? Sao không gọi trước? – Thảo sốt sắng – Từ tuần này mình sẽ về muộn.
-Sao vậy, đã bảo không được làm thêm cơ mà? – Phan cau có.
-Mình không làm thêm, mà mình ở lại để học.
-Ai cho em ở lại học?
-Ơ… - Thảo lại giật mình vì chữ em. Có Phúc ở đây đâu mà Phan phải thể hiện chứ.
-Không học kiểu thế này. Phải về sớm!
-Nhưng cứ về sớm thì làm sao học được – Thảo xì xị.
-Học với tính mạng, cái gì quan trọng hơn.
-Mình… đừng lo mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972344/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.