Phòng bệnh cao cấp sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, Phan nằm thiêm thiếp trên giường, cánh tay trái quấn băng, một y tá đang săm soi bịch máu anh truyền.
Thư cũng đang ngồi ở ghế ngay đó. Ánh mắt cô không rời khỏi Phan, vô cùng lo lắng.
Ngoài hành lang bệnh viện, Phúc và Thảo đứng tựa vào lan can, mặt Thảo sậm sịt, còn Phúc ở bên thì bực bội nhăn nhó.
-Em không ngờ anh lại làm như vậy. – Thảo giận dỗi.
-Thảo, anh đã xin lỗi.
-Thật không ngờ anh là con người như vậy - Thảo quay lưng.
-Thôi em… - Phúc toan nắm tay Thảo, nhưng Thảo thu tay lại tránh.
-Em lạ thật đấy, giận chẳng ra làm sao.
-Anh cứ thích làm gì thì làm, rồi bây giờ như vậy.- Thảo oán trách.
-Anh hỏi nhé. Em cứ trách anh không nói cho em biết. Nhưng nếu như anh nói cho em biết, thì liệu em có cho anh làm chuyện đó không?
-Đương nhiên là không. Ông ấy đã cứu mẹ em, còn Phan thì đã cứu em, em làm sao mà để anh làm như vậy chứ.
-Vậy thì anh đã đúng, em đừng có trách anh.
-Nhưng đó là những ân nhân của em. Trước khi anh làm chuyện này, anh đã biết quá rõ rồi đấy chứ!
-Ân nhân, em ngu ngốc vừa thôi, người như lão mà em cũng xem là ân nhân á!
-Anh thật là quá đáng, anh bảo em ngốc, nhưng anh có biết khi mẹ em tính mạng mong manh, em đã làm gì không. Lúc đó, kể cả bán mạng em cũng dám làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972319/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.