Bốn tháng sau.
Một buổi sáng đẹp trời hiếm thấy.
Trời cao trong xanh, gió lộng và mát rượi, nắng vàng sưởi ấm khắp cánh đồng.
Từ xa đã thấy khu vực trại giam nằm trên một quả đồi, xung quanh là đồng lúa bát ngát. Trên con đường nhỏ rẽ vào trại, một chiếc xe con màu đen đang lướt về cổng trại.
Bàn tay đang cầm lái trên chiếc vô lăng lóe lên màu sáng của chiếc nhẫn mới trên ngón tay đeo nhẫn cưới. Và bên cạnh cánh tay vững vàng đó là làn váy mềm mại của một cô gái, tay cô đặt trên đùi, ngón tay lấp lánh chiếc nhẫn giống như thế.
Trong trại giam.
Ông Mạnh quần áo phạm nhân đang cầm chổi quét dọn phòng giam, nét mặt thanh thản yên bình, chiếc chổi đều đều lướt trên nền nhà, tới chỗ một phạm nhân khác đang ngồi phệt đó thì dừng lại.
-Đứng lên để quét nhà nào – Y ôn tồn nhắc, nhưng người này như không nghe thấy, mặt vẫn đờ đẫn đi tận đẩu tận đâu. Y đành bỏ qua chỗ nó mà quét tiếp.
-Em ơi em sống khôn chết thiêng thì tha thứ cho anh… - Nó lại cất cái thứ giọng rên rẩm não nề.
Thằng đó tội giết vợ, chốc chốc lại lảm nhảm như một thằng thần kinh. Mà chắc rồi nó sẽ thần kinh. Từ hôm nó tới đây, cả buồng phải nghe tiếng dày xé lương tâm của nó.
Còn y, y biết mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.
“Thảo ơi. Em lấy chồng chưa?” Y vui vẻ tự hỏi mình “Khi làm cô dâu trông em thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972307/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.